Cố Tư thu dọn đồ đạc dưới lầu, sau đó lên lầu.
Cô trở về phòng của mình.
Lúc cô đang thay áo quần thì cô gọi cho Tử Thư.
Hôm nay Tử Thư đã giúp cô giám sát thi công cửa hàng, đến giờ cô vẫn chưa hỏi thăm.
Tử Thư bên kia vẫn còn chưa ngủ nên lập tức nghe điện thoại.
Cố Tư đơn giản hỏi một chút về việc cửa hàng.
Tử Thư à một tiếng, “Hôm nay chủ yếu là tháo dỡ đồ đạc của bên trong, có một số vật liệu cũng mới được chuyến đến, nên ngày mai ngày kia mới bắt đầu thi công.”
Thực ra Cố Tư cũng không lo lắng về chuyện này, “Cảm ơn anh, hôm nay đã khiến anh bận rộn rồi.”
Tử Thư cười, “Tôi với cô mà con khách sao vậy sao,cô làm tôi thấy hơi sợ đấy, hay có chuyện gì rồi, tôi cảm giác như tâm tình của cô không đúng lắm.”
Cố Tư mặc bộ đồ ngủ vào, “Khác điểm nào, tôi bình thường mà, tôi vừa mới ở ngoài về, nên chắc là hơi mệt.”
Tử Thư không hỏi Cố Tư đang làm gì, nghĩ ngợi lung tung hỏi: “Cô sống chung với chồng cũ như thế nào.”
Thế nào là thế nào, sao lại hỏi như vậy
Cố Tư dừng lại một chút rồi nói: “Cứ như vậy không mặn không nhạt.”
Tử Thư thở dài nói: “Không sao, dù sao trong khoảng thời gian này cũng chẳng gặp mấy người nhà họ Tùy bên kia họp hành gì, hợp đồng cũng đã ký xong, việc tiếp theo là cung ứng vật liệu, những việc này cũng không cần đến chồng cũ cô đích thân ra làm, anh ta với Tùy Mị cũng sẽ không tiếp xúc nhiều.”
Cố Tư hiện tại không quan tâm đến những chuyện này.
Cô vào phòng tắm, “Được rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi đi chơi về hơi mệt, tôi đi tắm một chút rồi đi ngủ.”
Tử Thư “ừ” một tiếng, hỏi Cố Tư trưa mai có muốn qua bên cửa hàng không.
Cố Tư suy nghĩ một chút, mới nói: “Đi, tôi sẽ gọi Mạnh Sướng, hai người chúng tôi sẽ cũng nhau đến đó, xem thử có chỗ nào cần cải thiện hay cô, cô ấy từng làm qua việc này rồi, nên hẳn là cũng có kinh nghiệm.”
Tử Thư nói đã biết, sau đó hai người dừng nói chuyện.
Tắm rửa xong, Cố Tư trở lại, nằm xuống.
Quả thật cảm thấy hơi mệt, dù sao cũng ở bên ngoài cả một ngày, thân thể nhỏ bé này có hơi không chịu nổi.
Ra ngoài đi dạo thôi, cũng cần thể chất tốt.
Cố Tư nằm xuống ngủ thiếp đi.
Không ngờ lại thức giấc vào nửa đêm.
Khát nước.
Món cay Tứ Xuyên hơi mặn.
Cô sờ sờ trên đầu giường một hồi lâu, mới nhớ tới, ở trên này thực ra chẳng có chút nước nào.
Nửa đêm ra khỏi giường còn phải xuống nhà thực sự là một cực hình.
Cố Tư nheo mắt đi ra khỏi phòng, thế mà lại liếc thấy có ánh sáng ở đầu cầu thang bên dưới.
Đèn phòng khách đang mở sáng.
Cô nhớ rõ khi cô đi lên, đèn dưới lầu đã tắt hết.
Cố Tư cũng không sợ, đi thẳng về phía trước, dựa vào tay vịn cầu thang nhìn.
Ngồi ở bên kia sofa là Trì Uyên.
Có một chai rượu vang đỏ trên bàn cà phê trước ghế sofa, và một ly rượu vang đỏ rỗng.
Cố Tư thực sự không muốn gặp Trì Uyên, nhớ đến biểu hiện của Trì Uyên lúc tôi, cô lại muốn lên lầu.
Nhưng lại không thể nhịn được cơn khát.
Cố Tư đang nghĩ đi lên cầu thang, nhưng cuối cùng lại đi xuống.
Khi Cố Tư vừa bước xuống, Trì Uyên liền phát hiện ra cô.
Anh vừa nâng mắt lên nhìn Cố Tư, rồi ánh mắt lập tức lại thu về
Cố Tư cũng không thèm nhìn anh, đi thẳng vào phòng bếp, cầm lấy một chai nước khoáng, mang theo trở về phòng.
Khi trở về phòng, Cố Tư đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa.
Lúc nào cô lại không thấy buồn ngủ, Trì Uyên, hôm này anh ta có chút kỳ lạ.
Tại sao cứ im lặng ngồi ở dưới đó, đang muốn diễn trò gì sao.
Cố Tư uống nước xong, quay về giường, lấy điện thoại ra xem đồng hồ, cũng đã qua nửa đêm rồi.
Trì Uyên không ngủ sao? Ngày mai không phải là ngày nghỉ, nửa đêm rồi mà anh ta còn chưa ngủ, ngày mai không định đi làm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, mà không có đáp án.
Cố Tư lại đi ra, mở hé cửa, nhìn ra ngoài, Trì Uyên vẫn chưa lên lầu.
Đợi gần hai mươi phút, Cố Tư nghe thấy tiếng động dưới lầu.
Nói một cách chính xác, đó không phải tiếng động ở dưới lầu, mà tiếng động từ ngoài sân
Cô vội vàng đi đến bên cửa sổ, cúi đầu có thể nhìn thấy được khoảng sân trước mắt.
Xe