Trì Uyên đứng ở cửa, mãi lâu sau cũng không đi vào.
Trường hợp này, cảm giác nếu anh đi vào chính là người phá hỏng bầu không khí kia.
Cố Tư sau đó muốn đi đến phòng ăn dọn dẹp, vừa ra khỏi bếp liền nhìn thấy Trì Uyên.
Anh đứng ở cửa phòng khách, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Cố Tư ngạc nhiên, “ Anh sao lại tới đây vậy.”
Con người này không phải là buổi sáng vừa mới thu dọn đồ đạc rời khỏi đây sao.
Trì Uyên nhấc chân bước vào, không đến xem hai người còn lại ở trong phòng bếp, “ Còn có đồ quên ở đây, qua lấy một chút.”
Cố Tư gật gật đầu, “ Vậy anh đi lên lầu xem thử xem.”
Nói xong cô đi đến phòng ăn, chờ đi ra khỏi phòng ăn, Trì Uyên cũng từ trên lầu đi xuống.
Trong tay anh cầm giấy chứng nhận ly hôn và thuận tình ly hôn.
Chương Tự Chi và Ninh Tôn đều chuẩn bị thức ăn xong cả rồi, bày lên bàn ăn.
Chương Tự Chi nhìn thấy Trì Uyên, trực tiếp chào hỏi, “ Đến đây, đến đây, A Uyên, vừa hay đúng lúc, cùng ăn đi, hôm nay thức ăn rất nhiều.”
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi một cái, trong đầu anh chàng này không biết là chứa cái gì nữa.
Tình hình bây giờ là như thế nào rồi, anh ta sao lại xem như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trì Uyên nhìn Ninh Tôn một cái, sau đó cười, “ Không được rồi, tôi bận việc, mấy người thong thả ăn đi, chơi vui vẻ.”
Ba từ sau cùng nói ra ngữ khí có chút nặng, Cố Tư nhìn Trì Uyên một cái, không nói gì.
Trì Uyên lấy đồ cầm đi, xe dừng ở cổng sân, anh lên xe đi mất, có điều lái được một quãng lại dừng lại.
Trì Uyên ngồi trên xe, châm một điếu thuốc, sau đó nhìn vào trong gương nhìn về vị trí nhà Cố Tư.
Thật sự là được giải thoát rồi, nhìn Cố Tư có vẻ như còn vui vẻ hơn trước đây.
Trì Uyên hút hết điếu thuốc, bên nhà Cố Tư cũng không nhìn ra được động tĩnh gì, anh nhắm mắt lại, rồi lái xe phóng đi.
Bây giờ cũng không có nơi nào để đi, anh trực tiếp quay về nhà tổ.
Trì Chúc chưa về, không biết là có đi tiếp khách không, nhưng thấy xe dừng ở bãi xe đằng kia, người của ba nhà khác đều về rồi.
Trì Cảnh đang ở trong bãi đỗ xe, dựa người vào xe của mình.
Trong tay anh ta kẹp một điếu thuốc, đã cháy hết chỉ còn lại tàn thuốc.
Xe của Trì Uyên tiến vào trong bãi rồi dừng lại, Trì Cảnh vất điếu thuốc đi, anh ôm lấy vai, nhìn về hướng Trì Uyên.
Lúc Trì Uyên xuống xe, nhìn Trì Cảnh một cái, “ Sao vậy, có chuyện nói với tôi sao?”
Trì Cảnh cười, “ Vốn là không có, nhưng bây giờ gặp anh rồi, liền có chuyện muốn nói.”
Trì Cảnh mặt nhàn nhạt, “ Vốn dĩ anh và Cố Tư sớm đã ly hôn rồi.”
Trì Uyên không nói gì, nhìn Trì Cảnh.
Trì Cảnh tiếp tục nói, “ Tôi đã nhìn thấy ảnh gốc của giấy chứng nhận ly hôn rồi, anh đã sửa ngày tháng đi.”
Trì Uyên cau mày, “ Anh nhìn thấy ở đâu vậy.”
Trì Cảnh cười, “ Hôm nay nhà họ Tùy đã đến, anh thấy là tôi nhìn thấy ở chỗ nào được.”
Trì Uyên bĩu môi, “ Đến lúc nào.”
Trì Cảnh nghĩ ngợi, “ Vừa nãy, có điều không lâu đã đi rồi, chú lớn không ở nhà, bà nội không ra khỏi cửa, người nhà họ Tùy ở lầu dưới nói chuyện với cô lớn vài câu, lúc đi ra tình cờ va phải tôi.”
Trì Uyên quay người rời đi, hướng về tòa nhà bên đó.
Trì Cảnh vẫn đứng chỗ cũ, một mực nhìn vào bóng lưng của Trì Uyên.
Trì Uyên bước vào, bây giờ đã nhìn thấy bà Trì.
Trong phòng khách không có người.
Anh nghĩ ngợi rồi đi lên lầu.
Kết quả mới đi đến đầu cầu thang lầu hai, cửa phòng bà Trì bên đó đã mở ra, bà ấy tự mình xách hành lí đi ra.
Nhìn điệu bộ này, chắc là về nhà ngoại rồi.
Trì Uyên chỉ nhìn một cái, quay người đi về hướng phòng của mình.
Lúc này, anh không còn tâm trí nào an ủi bất cứ ai.
Vốn đã quá đủ phiền phức rồi, kết quả bà Trì bên này còn chưa hết lo lắng.
Bà Trì đã nhìn thấy Trì Uyên rồi, ngạc nhiên, đến cả Trì Uyên cũng không thèm để ý đến bà mà đã đi rồi, khóe mắt bà đỏ lên.
Có điều bà Trì bao nhiêu năm đã quen rồi, là sẽ không chủ động cúi đầu.
Bà kéo va ly hành lí xuống lầu, để quản gia sắp xếp xe, nói là sẽ về nhà ngoại.
Quản gia cũng có chút bất lực, nhìn bà Trì, “ Bây giờ đúng lúc ông cả đang rất bận, chuyện ở công ty đã nhiều, bà cụ ở đây tâm trạng không tốt, bà cả, hay là, chúng ta đừng đi nữa.”
Quản gia có lẽ là rất ngại khi nói vậy, lúc này, bà đừng làm ầm ĩ lên nữa.
Kết quả bà Trì gân cổ lên, “ Anh sắp xếp xe đi, tôi ở cái nhà này dù sao cũng không được hoan nghênh, bọn họ có lẽ đều mong tôi rời đi, người nhà họ Trì, có lẽ