Trì Uyên lúc đầu nhíu mày, nhưng sau đó anh hiểu những gì Trì Cảnh nói.
Vẻ mặt anh bỗng trở nên u ám.
Trì Cảnh cười nhàn nhạt nhìn Trì Uyên.
Tùy Mị nhìn Trì Uyên đã dừng lại, có chút kinh ngạc, "A Uyên, có chuyện gì vậy?"
Trì Uyên thu hồi ánh mắt, "Không sao."
Cả hai tiếp tục di chuyển về phía thang máy.
Khi anh bước đến thang máy, thang máy dành cho nhân viên ngay bên cạnh dừng lại, vài nhân viên lần lượt bước ra.
Lúc đầu, mấy nhân viên chào hỏi Trì Chúc và Trì Uyên, nhưng khi nhìn thấy Tùy Mị, họ không kìm lòng được, cả người đều lộ ra vẻ mỉa mai.
Tùy Mị đương nhiên nhìn thấy, nhưng cô chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy.
Những bình luận trên mạng đáng để lo lắng hơn ánh mắt của những người này.
Thế nhưng là không có cách nào khác, cô chỉ có thể chống đỡ mà thôi.
Trì Uyên theo Trì Chúc đưa người của nhà họ Tùy tới cửa.
Trước khi Tùy Mị lên xe, cô nhìn về phía Trì Uyên.
Trì Uyên không nhìn cô, chỉ nhìn bên kia đường.
Bên kia đường có đèn flash chiếu sáng, kỳ thật khi Trì Uyên ra khỏi sảnh công ty, đã nhìn thấy paparazzi đang đứng ở cửa hàng đối diện.
Anh cảm thấy không có gì phải che giấu, dù sao cũng không có gì đáng xấu hổ nên bọn họ chụp liền cho chụp.
Lòng hiếu kỳ của những người đó thật ra rất nặng, nếu không có tin tức của anh và Tùy Mị, ước chừng những người này sẽ bắt đầu tìm đến Cố Tư.
Anh không muốn những người này quấy rầy Cố Tư.
Cố Tư chưa từng trải qua chuyện như vậy, tính tình có chút cáu kỉnh, lại dễ bực mình nên dễ xung đột với những người này.
Trì Uyên yên lặng thở dài, thu tầm mắt lại.
Tùy Mị mím môi, những lời muốn nói cũng không nói ra.
Chờ xe của nhà họ Tùy lái đi, Trì Chúc và Trì Uyên mới bước vào công ty.
Trì Chúc nói trước, "Cố Tư bên kia, con qua đó xem hai người có thể bàn bạc được không.
Vốn chuyện đang tốt, nhưng mà mẹ con đi ngang qua, chuyện này lại náo thành như