Yêu Lại Từ Đầu 2

Chương 294


trước sau


Trì Uyên nhìn bà cụ Trì nhưng bà vẫn một mực né tránh, rốt cuộc ánh mắt đó đang che giấu những gì, Trì Uyên không có cách nào phát hiện ra được.

Chờ một hồi lâu, Trì Uyên mới nói, “Bà cụ họ Nguyễn đó là bạn của bà nội sao?”
“Ừm, là bạn của bà, nhưng gần đây rất ít khi liên lạc với nhau, con cũng biết mà, lớn tuổi rồi thì không thích vận động nữa” Bà cụ cảm khái.

Bà cụ nhà họ Nguyễn lớn tuổi hơn bà cụ Trì một chút, cho nên thân thể không không khỏe bằng, bây giờ chủ yếu dựa vào người nhà chăm sóc.

Trì Uyên nói tiếp, “Vậy nên bà muốn đi thăm bà ấy sao?”
Bà cụ cười, “Bà tất nhiên là muốn đi qua bên đó một chút, lúc đầu dự định sẽ dẫn con theo, cho nên bà mới hỏi ý kiến của con”.

Trì Uyên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, “Để con sắp xếp công việc ngày hôm đó trước đã”.

Anh nói như vậy, cũng đồng thời để lộ câu trả lời của anh.

Bà cụ nở nụ cười, “Ừm, xong rồi thì nói với bà một tiếng”.

Sau đó hai người đều không nói lời nào.

Trì Uyên ăn cũng không nhiều, một lát sau đã đặt dao nĩa xuống.

Bà cụ thấy thế cũng đặt đũa xuống, “Ăn xong rồi thì lên lầu đi, bà ở dưới này nghỉ ngơi một lát”.

Trì Uyên ừm một tiếng, gật gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng ăn.

Chậm rãi trở về phòng.

Không biết vì cái gì lại cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhưng hôm nay anh cũng không có làm việc gì mà.

Trì Uyên quanh quẩn trong phòng một hồi, lại quay người ra ngoài.


Lần này anh đi đến phòng của Trì Chúc.

Trì Chúc đang nằm ở trên giường nhìn điện thoại, dáng vẻ rất nhàn nhã, thanh thản.

Trông thấy Trì Uyên tới, Trì Chúc lập tức ngồi dậy, “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Trì Uyên lắc đầu, đi qua ngồi trên chiếc ghế sô pha ở cuối giường, “Con chỉ muốn nói chuyện với ba một lát”.

Từ trước đến nay Trì Uyên không phải là người nhà rỗi đến mức tìm ông nói chuyện khi không có việc gì nghiêm trọng, Trì Chúc thấy vậy liền đặt điện thoại xuống giường, “Sao thế, có việc gì muốn hỏi ta sao?”
Trì Uyên nhàn nhạt cười, “Xem như thế đi”.

Anh suy tư một chút mới mở miệng, “Khi ba ly hôn với mẹ, trong lòng có khó chịu không?”
Trì Chúc sững sờ, không nghĩ tới Trì Uyên sẽ hỏi về vấn đề này.

Ông Trì có chút nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói, “Nói rằng không khó chịu thì là nói dối, nhưng rất khó chịu thì cũng không hẳn, ít nhất là cho tới bây giờ”.

Có lẽ cuộc sống gia đình ngột ngạt nhiều năm như vậy, nên trong một khoảnh khắc nào đó, ông lại có cảm giác như mình được giải thoát khỏi xiềng xích vậy.

Cảm thấy rất nhẹ nhõm, giống như là rốt cục đã được giải thoát.

Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Ba với mẹ kết hôn cũng gần 30 năm rồi”.

“Đúng vậy”.

Trì Chúc cảm khái một tiếng, “30 năm nay ta và mẹ con cùng nhau đồng cam cộng khổ, trong phút chốc phải rời xa nhau như thế này chắc chắn sẽ không thể nào thích ứng nổi, nhưng tính cách của bà ấy chắc con cũng rõ, ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bà ấy không còn nể mặt hai chúng ta nữa, kết cục như bây giờ là tốt nhất”.

Trì Uyên cũng hiểu ý của Trì Chúc.

Anh chỉ muốn hỏi một việc, “Con nghe bà nói, lúc ba và mẹ kết hôn cũng không có tình cảm gì với nhau”.

Trì Chúc liền cười, “Bà ấy thật là, cái gì cũng nói với con”.

Cũng không biết là do đã ly hôn hay là vì lý do khác, Trì Chúc mở lòng nói với Trì Uyên, “Ta và bà ấy 5 năm trước khi kết hôn rất hay cãi nhau, 5 năm sau mới dần ổn định lại, ta cảm thấy, tình cảm của hai người cũng là 4 năm sau mới được hình thành”.

“4, 5 năm sao, lâu như vậy”.

Trì Uyên nhẹ giọng chen vào một chút.

“Cũng không hẳn”.

Trì Chúc nói tiếp, “Đúng là so với bình thường có thể sẽ lâu một chút, có người sau khi kết hôn rồi tình cảm mới bắt đầu phát triển, ta và mẹ con là ngoại lệ, tính cách bà ấy không tốt, nuôi dưỡng tình cảm với bà ấy thực sự rất khó”.

Nói xong Trì Chúc tự mình cười ha ha.

Bộ dạng này, có vẻ không phải vì chuyện ly hôn hay bất cứ mệt mỏi nào.

Nhìn giống như là vui vẻ đến nỗi không ngậm miệng được.

Trì Uyên chậm rãi thu lại biểu tình trên khuôn mặt, từ từ nhíu mày.

Trì Chúc nhìn cùng anh, “Làm sao thế? Sao lại đột nhiên hỏi ta những vấn

đề này?”
Trì Uyên thở ra một hơi, “Không có gì, chỉ có chút chuyện nghĩ không ra”.

Trì Chúc nhìn Trì Uyên, “Không nghĩ ra cái gì, không nghĩ ra con cùng Cố Tư, hay là con cùng Tùy Mị?”
Biểu cảm của Trì Uyên có chút nghiêm trọng, “Con và Tùy Mị?”
Trì Chúc đan hai tay vào nhau, đặt trên đùi, “Ngày đó con và Tùy Mị tới vùng ngoại ô, sân đánh Golf”.


Trì Uyên ừm một tiếng, “Việc này lúc trước con đã nói qua rồi, cô ấy có hàng mẫu muốn đưa con xem, sau đó để tham chiếu theo”.

Trì Chúc chậm rãi lắc đầu, “Con ít khi gặp phải chuyện này nên sẽ không nhìn rõ chiêu trò”.

Về sau ông xem xét lại thái độ của nhà họ Tùy mới hiểu thấu sự việc ngày hôm đó.

Trì Chúc chậm rãi từ trên giường bước xuống, đi đến bên cửa sổ, “Con và Tùy Mị đáng lẽ không nên một mình đi đến đó, mặc kệ là bởi vì cái gì, thân phận của hai con không thể tùy tiện gặp mặt riêng như vậy”.

Nói xong, Trì Chúc lập tức thay đổi ngữ khí, “Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, nói thêm cũng vô dụng, đừng nghĩ nhiều”.

Trì Uyên không muốn nghĩ cái gì Tùy Mị không Tùy Mị, việc đó đã qua, không để ý nữa.

Trì Chúc quay đầu nhìn Trì Uyên, “Sau này trong công việc, con nhớ chú ý một chút là được”.

Trì Uyên cũng đứng dậy, “Con biết rồi”.

Sau đó hai người lại nói một chút về việc hợp tác với nhà họ Trì, rất hời hợt.

Trì Uyên không có kiên nhẫn, cũng rời khỏi phòng của Trì Chúc.

Anh trở về phòng, ngồi trên giường, lông mày vẫn cau lại.

Sau một lúc lâu, anh ôm ngực, nhịp tim đập có chút nhanh.

Cảm giác này, thật là bực mình.

Trì Chúc và bà Trì mất bốn năm mới bồi dưỡng nên tình cảm.

Anh và Cố Tư mới kết hôn một năm, còn chưa tiếp xúc với nhau nhiều, làm sao lại có cảm giác không giống như là người sẽ có thể nảy sinh tình cảm.

Trì Uyên rõ ràng chính mình là hạng người gì.

Có lẽ là do lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm, anh đã đề phòng rất kỹ càng.

Cũng không phải là người có thể tùy tiện nảy sinh tình cảm với người khác.

Nhưng nói một chút tình cảm cũng không có, những cảm xúc kì lạ này, lại không giống như bởi vì không quen.

Trì Uyên thở ra một hơi, bực bội đứng lên lấy hộp thuốc lá ra.


Lúc châm thuốc liền nhắn tin với Tử Thư, chủ yếu là hỏi lịch trình tiếp theo của bản thân.

Thực ra nếu không hỏi, trong lòng anh cũng đã có dự định sẵn.

Tử Thử bên kia có chút bất ngờ, nhưng vẫn tỉ mỉ liệt kê gửi anh.

Kỳ thật không có chuyện gì.

Anh nghĩ nghĩ, thuận tay gửi tin nhắn cho Chương Tự Chi trong app Wechat này.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đang ở trong câu lạc bộ đó đánh mạt chược.

Chơi với ba người nhân viên phục vụ.

Cũng không biết ba người này cố ý hay là đần thật, Chương Tự Chi một mình ăn ba nhà.

Chiến thắng quá dễ dàng, cũng không có hứng chơi nữa.

Ba người này quả thực là vẽ đường cho hươu chạy, anh thiếu cái gì cho anh cái đó.

Rõ ràng là không muốn chơi.

Chương Tự Chi nhận được tin nhắn của Trì Uyên, trực tiếp khoát tay, để ba người kia xéo đi.

Ba người kia cảm động đến rơi nước mắt lui ra ngoài.

Xem chừng chỉ mong Chương Tự Chi thả bọn họ ra.

Chương Tự Chi đọc tin nhắn liền trả lời lại bằng tin nhắn thoại qua, “Đúng vậy, tôi đến lúc đó cùng đi với cha, cậu cũng phải đến”.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện