Cố Tư gọi cho Trì Uyên, thật sự là do dự rất lâu.
Lực lượng cảnh sát bên kia xem toàn bộ camera theo dõi, bên trong camera hiển thị rất rõ ràng, đám người kia đi thẳng ra sân sau.
Mấy người Chương Tự Chi đều không có ở hiện trường, vốn dĩ cái gì cũng không biết.
Sau đó mấy người Chương Tự Chi đến, cũng không có đến xem, trực tiếp đi lên lầu chơi mạt chược.
Từ đầu đến đuôi, phía sân sau kia có chuyện gì, mấy người Chương Tự Chi Cố Tư một chút cũng không rõ.
Chuyện này rất rõ ràng, nhưng cảnh sát ở đây vẫn bảo bọn họ tìm người đến đảm bảo.
Cố Tư gục mặt, cầm điện thoại sau khi nữ cảnh sát kia đã thúc giục nhiều lần, mới gọi điện cho Trì Uyên.
Ngoại trừ Trì Uyên, cô thật sự không biết người nào khác.
Lúc Trì Uyên nhận điện thoại, đang ở trong văn phòng.
Anh hơi ngạc nhiên, hôm qua ở nhà Cố Tư, Cố Tư còn đối với mình rất không nhẫn nại, bây giờ còn đột nhiên gọi điện thoại đến.
Trì Uyên nhận điện thoại: “Chuyện gì vậy?”
Cố Tư thở dài: “Trì Uyên, tôi gặp phiền phức rồi.”
Trì Uyên bên này nhíu mày.
Chương Tự Chi vẫn còn ở sân sau, nhưng đã bị cảnh sát bên kia kéo ra.
Lại bị đánh không nặng không nhẹ, chắc là không đợi đối phương thoát ra khỏi ảo giác của ma túy, thì bị anh ta ra mấy chiêu.
Quả thật Chương Tự Chi cũng đủ mệt mỏi, mà việc đánh người này, cũng thật hao phí sức lực.
Chương Tự Chi đang thở hổn hển, cổ họng cũng có chút mất giọng.
Đám người kia ngồi xổm trên mặt đất, hoàn toàn không dám động đậy.
Sân sau bên kia lục soát ra mấy bao đồ, Chương Tự Chi đưa mắt nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt.
Thứ đồ chơi này, nói thật, lúc trước ở chỗ anh ta cũng có.
Nhưng gần đây thường xuyên bị kiểm tra đột xuất, anh ta đã sớm đem tất cả chuyển đi rồi.
Chỉ là mấy con bò này, rõ ràng biết chỗ anh ta gần đây bị để mắt đến, còn mẹ kiếp mang theo thứ đồ này tới.
Anh ta nghiêm túc nghi ngờ, là người nào nhìn anh không thuận mắt, cố ý ngáng chân anh ta.
Phía sau vẫn còn đang kiểm tra, những thứ này đều được tìm thấy ở chỗ những người chơi ở đây.
Đoán chừng cảnh sát là muốn tìm kiếm những nơi khác ở câu lạc bộ anh ta, xem thử chỗ anh ta có tàng trữ hay không.
Mặt Chương Tự Chi xanh lại, nhưng ngược lại một chút cũng không sợ.
Phía sân sau soát một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có những thứ này.
Bên này kiểm soát được một ít đồ, không nói gì nhiều, tất cả hàng cấm đều bị tịch thu, những người này cũng bị mang đi.
Chương Tự Chi cũng không chạy, anh ta bị đưa đi theo đến phía trước câu lạc bộ.
Trì Uyên cũng đã đến, đứng ở bên kia ký gì đó, đi theo còn có Tử Thư.
Tử Thư là làm bảo đảm cho Ninh Tôn.
Sau đó người nhà Mạnh Sướng cũng đến.
Một lát Chương Tự Chi đến, Cố Tư nhanh chóng tiến lại gần: “Lão Chương, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chương Tự Chi đối với mấy người kia “hừ” một cái: “Mấy cái tên khốn nạn này cố ý hãm hại tôi.”
Cố Tư có chút lo lắng: “Anh không sao chứ, anh muốn đi cùng bọn họ sao?”
Trì Uyên kí xong đi đến, một tay khoác trên vai: “Yên tâm đi, mấy chuyện này, Tự Chi đều quen thuộc rồi.”
Quả thật Chương Tự Chi đã quen rồi, nhưng lần này anh có chút không vui.
Lúc trước bị mời qua, thật sự ít nhiều đều do vấn đề bản thân anh ta, nhưng lần này hoàn toàn là bị liên lụy.
Mặt mo Chương Tự Chi đặc biệt kéo dài.
Anh ta nhìn Trì Uyên, sau đó nói: “Lát nữa tôi về.”
Trì Uyên cũng không nói gì nhiều, chỉ đợi Chương Tự Chi đi, dẫn theo Cố Tư và Ninh Tôn, về nhà Cố Tư.
Bên câu lạc bộ Chương Tự Chi, chắc chắn là bị tạm thời niêm phong.
Cố Tư ngồi trên xe, còn có chút ngỡ ngàng.
Thật là lăn lộn với tên Chương Tự Chi này, cái gì trên thế giời đều có thể mở mang tầm mắt.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng này.
Tử Thư lái xe, một lúc sau hỏi Cố Tư: “Rốt cuộc là xảy là chuyện gì vậy, các cô có phải bị người ta tính kế không?”
Cố Tư cũng nói không rõ ràng: “Tôi không biết nữa, lão Chương nói đến câu lạc bộ chơi mạt chược, chúng tôi liền đi, lúc chúng tôi đến, những người kia đã ở sân sau, cũng chẳng ai qua đó xem, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.”
Trì Uyên quay đầu nhìn sang bên kia, nhăn mày lại, nhưng nói rất nhẹ nhàng: “Không sao đâu, một lát người của Tự Chi đến, chuyện này luôn có thể giải quyết được, chỉ là tôi nhìn thấy người kia bị khiêng ra, giống như người nhà họ Hồ.”
Tử Thư nghĩ nghĩ: “Hình như là như vậy, nhưng lúc khiêng