Cố Tư lúc đầu chỉ đê ý tới đuôi váy, cúi đầu cầm váy lên, vô ý bị Trì Uyên đỡ lấy.
sau đó bị Trì Uyên nắm tay cô cũng chưa phản ứng kịp, chỉ tới khi bị nắm tay đi được vài bước, rời khỏi bàn ăn, cô mới chợt nhận ra trạng thái hiện tại của mình và Trì Uyên dường như có gì đó không đúng.
Toàn bộ biểu bảo cũng lạnh theo.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, giọng điệu nghiêm túc: “anh ngoan ngoãn một chút, Trì Uyên đừng giở trò.”
Trì Uyên không có biểu cảm gì: “giở trò gì chứ, chỉ là sợ em đi không vững”
Tùy Mị đứng sau cùng nhưng nhìn biểu cảm của Trì Uyên rất rõ ràng.
Người đàn ông này tuy trên mặt không có gì, nhưng trong mắt lại toàn là ý cười.
Cố Tư không giỏi quan sát mọi người như Tùy Mị, nhìn chằm chằm Trì Uyên rồi trực tiếp bước ra ngoài.
Quả nhiên có một phòng trà ở sân sau khá rộng, lúc này cũng không có ai.
Có một người phục vụ canh gác phòng trà, thấy Trì Uyên đi tới, anh ta nhanh chóng dẫn bọn họ vào một chỗ ngồi bên trong một chút.
sau đó hỏi bọn họ muốn uống trà gì
Cố Tư không có hiểu biết gì về trà, suy nghĩ một chút rồi nói: “trà hoa hồng”
Chương Tự Chi vẫy vẫy tay: “giống như cô ấy”
Trì Uyên cũng không hỏi Tùy Mị, tự mình ra quyết định: “đều gống nhau hết đi”
Người phục vụ nhanh chóng đáp lại rồi lui xuống.
Cố Tư dựa vào ghế và vươn vai, nói với Chương Tự Chi: “ thực sự là rất nhàm chán.”
Trì Uyên cười bắt chuyện: “Bởi vì em không có mục đích, khi tới đấy em sẽ tự nhiên cảm thấy nhàm chán, nhưng nhiều người thực sự cho rằng đây là một cơ hội hiếm có và họ muốn nắm bắt từng phút từng giây.”
ví dụ những người ở bàn rượu lúc nãy.
Những người Bình thường không thường xuyên có thể gặp mặt, bây giờ ở đây lại có thể chào hỏi gặp gỡ, không biết sau buổi tiệc này có thể thúc đẩy bao