Buổi tối Cố Tư nhận điện thoại bên phía nhà họ Nguyễn.
Đích thân bà cụ nhà họ Nguyễn gọi tới nói hôm nay lúc cô rời đi không mang theo bộ trang sức.
Bây giờ bộ trang sức đã được gói lại, được bà cụ nhà họ Trì mang đi, nói sẽ chuyển cho cô.
Cố Tư A một tiếng: “vâng, cháu biết rồi, cảm ơn bà”
Giọng nói của bà cụ nhà họ Nguyễn vô cùng thân thiết: “không cần cảm ơn ta, là cháu đáng được, ta còn đang nghĩ,cháu Cố sau này nếu có thời gian đến chỗ của ta chơi một chút, lúc nào ta cũng ở nhà ”
Cố Tư không biết đây có phải phép lịch sự của đối phương hay không, cô cũng phối hợp nói: “Vâng ạ, cháu có thời gian nhất định sẽ tới thăm bà”
Bà cụ nhà họ Nguyễn không nói quá nhiều, phía bên kia dường như còn có việc nên cũng ngắt điện thoại.
Cố Tư nằm trên giường, suy nghĩ một chút rồi đăng lên trang cá nhân, bởi vì không muốn selfie (tự chụp) nên đăng một tấm chụp cùng Ninh Tôn lúc chiều ở câu lạc bộ.
Vốn dĩ là muốn chụp cùng Chương Tự Chi.
Kết quả Chương Tự Chi quá bận tính kế với Trang Lệ Nhã, đang dặn dò với cấp dưới, không có thời gian quan tâm tới cô.
Cố Tư nghĩ dù sao wechat cũng chỉ có vài người, đăng lên cũng chỉ có vài người quen nhìn thấy, cũng không chú ý nhiều.
Đăng xong cô lật người nhắm mắt, hôm nay cũng khá là mệt rồi.
Dường như không cần đến 1 phút Cố Tư đã ngủ say rồi.
Trì Uyên phía bên kia tỉnh táo lạ thường.
Cố Tư đăng lên trang cá nhân anh liền nhìn thấy, cũng không viết gì nhiều, chỉ nói hôm nay hơi mệt, vui một chút, cũng có chút buồn bã.
Sau đó là một bức ảnh chụp chung, bức ảnh này làm cho Trì Uyên thật sự buồn bã.
Bên trong bức ảnh là Ninh Tôn, không phải Chương Tự Chi
Cố Tư và Ninh Tôn cùng ngồi trên ghế sofa, dựa vai vào nhau, hai người liếc mắt nhìn đối phương, nói là kì lạ, thực ra cũng không phải.
Nhìn hai người như vậy, có một sự ngầm hiểu trong đó, bức ảnh này rất hài hòa, hài hòa đến mức làm cho Trì Uyên toàn thân khó chịu.
Trì Uyên nghiến răng hồi lâu, và tất cả những gì anh có thể làm là thoát khỏi WeChat.
Anh thở dài một cái, thuận tay ném điện thoại sang bên cạnh, ôm lấy chăn sũy nghĩ hồi lâu mới thốt ra một câu chửi: “khốn nạn”.
cũng không biết là đang chửi ai.
Cố Tư ngủ một giấc, đến sáng hôm sau thì bị chuông cửa đánh thức.
Tỉnh dậy xem giờ thì thấy vẫn còn khá sớm.
Cô đi tới bên cạnh cửa sổ đưa nửa người ngó ra ngoài: “ai đó, đến đây sớm vậy có chuyện gì?.”
Trì Uyên đứng ở cửa nghe thấy tiếng liền lùi lại mấy bước, sau đó ngước đầu lên nhìn Cố Tư: “mang đồ đến cho em”
Cố Tư đầu tóc rối tung, biểu cảm trên mặt cũng có chút méo mó: “anh đến làm gì”
Trì Uyên lấy đồ trong tay đưa ra, ra hiệu với Cố Tư: “giải thưởng của em hôm qua, tôi nghe nói rất đáng giá.”
Đáng hay không đáng tiền Cố Tư không rõ lắm, nhưng nó thật sự xấu, cô nhìn chằm chằm Trì Uyên: “anh để đồ dưới nhà, lát nữa tôi lấy”
Trì Uyên ngước đầu nhìn Cố Tư: “có phải em không biết đồ này đáng giá bao nhiêu mà em dám để ở dưới như vậy, em yên tâm được sao?”
Cố Tư nằm bò lên bậu cửa sổ, vẫn chưa tỉnh ngủ, “Anh quản tôi nhiều vậy.”
Trì Uyên cũng không vội vàng, cứ đứng bên dưới như vậy.
.
Truyện hay luôn có tại == .o rg ==
Cố Tư đợi một chút, cô cũng biết tính khí của Trì Uyên nếu như không cho anh vào, chỉ sợ anh không đi.
Cô cũng không vệ sinh cá nhân, cứ vậy mặc quần áo ngủ đi xuống.
Trì Uyên đứng ở cửa, đồ vật trong tay được đóng gói rất tinh tế.
Cố Tư đi đến mở cửa rồi trực tiếp đưa tay ra: “đưa đồ cho tôi đi”
Cô không có ý cho Trì Uyên vào trong.
Trì Uyên nâng chân lên rồi đột ngột chen qua Cố Tư bước vào trong.
Anh bước vào trong để đồ lên trên bàn trà, sau đó quay người nhìn Cố Tư Cố Tư thuận thế liền dựa lưng lên một bên cửa: “đồ đã mang đến rồi, anh có thể đi được rồi đó.”
Trì Uyên biểu cảm bình thản: “hôm qua em đi thăm Ninh Tôn sao?”
Cố Tư nhăn mày: “có liên quan gì tới anh, anh quản tốt bản thân anh là được”
Trì Uyên nhìn chằm chằm Cố Tư: “anh quan tâm tới em một chút, em phản ứng mạnh như vậy làm gì”
Cố Tư cười chế nhạo, không trả lời.
Anh quan tâm quá muộn rồi, khi cô đã