Buổi tối Trì Uyên tan làm, tăng ca thêm một lúc rồi mới rời đi.
Kết quả từ thang máy đi xuống, nhìn thấy Phương Tố đang đứng trong sảnh lớn.
Biểu cảm của anh cũng không dễ nhìn, khi nhớ đến chuyện Phương Tố đã làm lúc trước.
Thế nhưng dường như Phương Tố giống như cái gì cũng không phát sinh, đi đến kéo cánh tay Trì Uyên: “Mẹ ở đây đợi con cả buổi, mẹ còn nghĩ con tăng ca đến nửa đêm, con đứa nhỏ này, dù có chăm chỉ đến mấy cũng không thể không chú ý đến sức khỏe, nên nghỉ ngơi vẫn là nên nghỉ ngơi, muộn như vậy còn công việc, con cũng không mệt mỏi.”
Trì Uyên nhìn Phương Tố: “Tại sao mẹ lại ở đây.”
Phương Tố để tay xuống, thở dài: “Mẹ đi ngang quá, muốn đến xem thử, lúc đó vừa vặn các con ở đây tan làm, mẹ đến tiếp tân hỏi thăm, các cô ấy nói con vẫn chưa đi, nên mẹ ở đây đơi, đợi ở đây một chút, mà đợi lâu như vậy.”
Bà lại lần nữa kéo tay Trì Uyên: “Đi thôi, đều chưa ăn cơm, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Thật sự Trì Uyên là không muốn đi, anh hơi mệt, muốn về nhà.
Thế nhưng Phương Tố kéo cánh tay anh hơi có chút lực, miệng vẫn còn đang nói: “Gần đây ông ngoại bà ngoại con, đối với mẹ luôn không hài lòng, mỗi ngày ăn cơm đều giáo huấn mẹ một trận, làm mẹ thật sự không muốn ở nhà ăn cơm, mẹ bây giờ như vậy đã đủ thảm rồi, bọn họ còn không hiểu cho mẹ, chỉ biết oán trách mẹ.”
Trì Uyên muốn nói ra lời từ chối nhưng cuối cùng cũng nuốt trở lại.
Anh biết cuộc sống Phương Tố những ngày qua không được tốt lắm.
Nhưng cái này có biện pháp gì, những điều này đều do bản thân bà làm ra.
Hai người đi ra, Phương Tố rất chủ động lên xe của Trì Uyên: “Đi thôi, mẹ biết một nhà hàng không tệ, bên kia người không nhiều, bây giờ đi qua, có lẽ vẫn còn chỗ.”
Trì Uyên không nói một câu, dựa theo vị trí Phương Tố nói mà lái xe đến.
Nhà hàng kia không ở trong trung tâm thành phố, hơi có chút vắng, ở cửa xe đậu cũng không nhiều.
Xem ra kinh doanh dường như không phải đặc biệt tốt.
Trì Uyên xuống xe nhìn bảng hiệu: “Ở đây mùi vị không tệ sao?”
Phương Tố cười ha ha: “Thử một chút không phải sẽ biết sao.”
Bà đi qua kéo Trì Uyên đi vào nhà hàng, bên trong nhà hàng này khách cũng không nhiều, nhìn thấy hai ngươi họ đến, phục vụ liền đi đến đón: “Xin chào quý khách, xin hỏi đi mấy người?”
Phương Tố mở miệng: “Đã đặt phòng riêng.”
Người phục vụ chớp mắt, ngay lập tức liền biết: “Ồ, xin chào, mời đi theo tôi.”
Phòng riêng không lớn, Phương Tố cùng Trì Uyên đi vào, phục vụ cầm menu đi qua.
Phương Tố xua tay: “Chờ một chút.”
Trì Uyên liền nhíu mày: “Vẫn còn người?”
Phương Tố cười: “Không phải, uống nước trước, mẹ ở tầng dưới công ty con đợi cả buổi, rất khát.”
Bà thật sự nghiêm túc chọn nước một ly nước trái cây, đồng thời bảo người phục vụ mang nước trái cây lên trước, rồi chậm rãi xem menu.
Phục vụ đi ra ngoài, không đến một phút đồng hồ, cửa phòng riêng bị đẩy ra.
Đi vào không phải phục vụ, mà là Tùy Mị.
Lúc Tùy Mị mở cửa đi vào, vẫn đang nói chuyện: “Trên đường kẹt xe quá, bác, con…….”
Sau đó cô ta dừng lại, biểu cảm lúng túng không ít.
Sau khi Trì Uyên trông thấy Tùy Mị sắc mặt trầm xuống, Phương Tố bên cạnh dường như hoàn toàn không nhìn ra Trì Uyên không vui, vội vàng đứng dậy: “Mị Mị đến đây, nào nào nào, nhanh ngồi xuống, chỉ đợi con.”
Tùy Mị từ từ đi qua, ngồi xuống trước mặt Trì Uyên, có chút ngượng ngùng: “A Uyên cũng ở đây à.”
Phương Tố thay Trì Uyên trả lời: “À, lúc ta đến, trùng hợp đi qua công ty nó, sau đó cùng nhau đi, menu ở đây, các con chọn trước đi.”
Biểu cảm Tùy Mị có chút dè dặt, nhìn chằm chằm Trì Uyên, rồi mới cầm menu qua.
Trì Uyên xị mặt, anh nói Phương Tố hôm nay có chút không đúng, hóa ra là ở nơi này chờ anh.
Tùy Mị chọn món đều không dám chọn nhiều, chọn hai món liền đưa menu cho Trì Uyên.
Trì Uyên không nhận, Phương Tố đưa tay nhận lấy, sau đó nói: “Món cá ở đây mẹ thấy không tệ, A Uyên, con có thích hay không, chúng ta ăn cái này thế nào?”
Trì Uyên cầm hộp thuốc lá từ trong túi ra, cũng không trả lời Phương Tố, lấy bật lửa ra, đốt một điếu thuốc.
Hành động này, thật sự đã biểu hiện rõ anh không vui.
Phương Tố nhìn nhìn Tùy Mị, Tùy Mị cẩn thận lắc đầu.
Phương Tố thở dài: “Được rồi, vậy chọn một con cá, sau đó mỗi món cũng chọn một cái, điểm tâm này ta cảm thấy cũng ngon, chọn một cái, bọn họ có một món đặc trưng, ta nghe nói không tệ, món cạnh gà dưỡng sinh kia, gọi một phần.”
Trì Uyên vẫn một mực không nói gì, chọn xong món, phục vụ rời đi, Trì Uyên dựa vào ghế, gõ tàn thuốc về phía gạt tàn thuốc ở bên cạnh.
Tùy Mị nghĩ nghĩ, thử mở miệng: “Con còn nghĩ rằng hôm nay chỉ có con và bác, không nghĩ đến A Uyên cũng đến, vừa vào cửa dọa con giật cả mình.”