Trì Uyên bận rộn cả một buổi chiều, buổi tối tan làm liền nhận được điện thoại của Phương Tố, bà đang ở một nhà hàng Tây đợi anh.
Trì Uyên không nghĩ nhiều, bản thân quen ăn cơm Tây, Phương Tố biết rất rõ điều đó.
Anh sắp xếp tài liệu, lái xe đi đến.
Phương Tố vẫn luôn đợi ở nhà họ Phương, bà không ra ngoài sống một mình, chắc là sợ bị người khác nhìn thấy lại không thể giải thích không rõ ràng.
Đoạn thời gian trước, ông cụ Phương vì chuyện ly hôn của Phương Tố tức đến nỗi nằm trên giường mấy ngày.
Bên ngoài đều biết thân thể ông cụ không tốt, Phương Tố liền mượn cái cớ chăm sóc ông cụ, danh chính ngôn thuận ở lại nhà họ Phương.
Nhắc đến chuyện ly hôn của Phương Tố và Trì Chúc, bà ấy đã khiến mọi người rất bất ngờ.
Không nói đến việc cuối cùng bà ấy đã vui vẻ đến nhường nào, ký tên vào đơn ly hôn.
Chỉ là về việc phân chia tài sản, mọi người đều không ngờ đến.
Trì Chúc cũng không phải người hẹp hòi, phân chia tài sản cho Phương Tố rất nhiều, đủ để bà ấy sống tốt nửa đời còn lại.
Nhưng cuối cùng, Phương Tố cái gì cũng không cần.
Bà lựa chọn tịnh thân ra hộ.
*tịnh thân ra hộ: Tức là vào thời điểm ly hôn, không lấy bất kỳ tài sản nào, chỉ đi một thân một mình ra khỏi hôn nhân.
Lúc ấy bà cụ Trì rất sửng sốt, dựa theo tính cách của Phương Tố, cô ta không thể nào đưa ra lựa chọn như vậy được.
Dưới cái nhìn của bà, Phương Tố làm sao cũng phải nhân cơ hội này vơ vét thật nhiều mới đúng.
Nhưng Trì Uyên có chút hiểu ra mục đích của Phương Tố.
Trì Chúc là người mềm lòng, lúc ly hôn bà ấy không cần cái gì cả khiến ông ấy cảm thấy bản thân như đang mắc nợ vậy.
Một khi loại cảm giác bứt rứt này được sinh ra, chắc chắn hai người lôi lôi kéo kéo không có cách nào triệt để phân rõ giới hạn.
Đây chính là kết quả mà Phương Tố mong muốn.
Thế là, Trì Uyên nghĩ đến Cố Tư.
Lúc ly hôn, những thứ anh cho cô đều nhận, cũng không cần nhìn qua đơn ly hôn liền vui vui vẻ vẻ trực tiếp ký tên.
Hẳn là, cô không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh cả.
Cô ấy…có lẽ đã quên được đoạn thời gian bên nhau trước kia.
Thế nhưng Trì Uyên cảm thấy, anh không thể buông bỏ được những hồi ức ấy.
Trì Uyên khởi động xe, trực tiếp đến nhà hàng Tây.
Phương Tố đã đặt một căn phòng nhỏ, anh dựa theo số phòng mà tìm.
Kết quả vừa đẩy cửa bước vào, bên trong không phải là Phương Tố, mà là Tùy Mị.
Giống như Trì Uyên, Tùy Mị cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “A Uyên?”
Trì Uyên đứng tại cửa, “Một mình cô?”
Tùy Mị mở to mắt, một mặt vô tội, “Đúng vậy, dì hẹn em cùng nhau ăn cơm, bảo em đợi ở đây”.
Cô nhìn Trì Uyên, “Anh cùng đi với dì sao?”
Hiện tại trên bàn đã bày đồ uống.
Tùy Mị xem ra cũng chờ một hồi lâu.
Trì Uyên do dự không tiến vào, “Thật xin lỗi, có lẽ mẹ tôi đã tính sai rồi”.
Vừa dứt lời liền có nhân viên phục vụ bưng bàn ăn tới, “Xin chào, đây là đồ ăn của hai người”.
Trì Uyên đành phải tiến vào phòng nhường đường cho nhân viên phục vụ.
Tùy Mị vẻ mặt nghi hoặc, “Vậy là, dì không thể tới, bảo anh đến đây sao?”
Trì Uyên không trả lời, chỉ lấy điện thoại ra, gọi cho Phương Tố.
Kết quả, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Trì Uyên cười nhạt một chút, liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tùy Mị đứng dậy, tay chân luống cuống mở miệng, “Làm sao thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trì Uyên thở dài, “Không có gì, là bà ấy tính sai, đáng lẽ là tôi và mẹ, cô ăn trước đi, tôi phải đi đây”.
“Ơ ơ ơ”.
Tùy Mị gọi ngược Trì Uyên, “Dì không đến sao?”
Trì Uyên ừm một chút,”Bà ấy có việc, không đến được”.
Tùy Mị biểu lộ có chút phức tạp, “Dì đã đặt phòng trước, đồ ăn cũng đã đặt, lúc nãy vừa đến nhân viên phục vụ đã nói, đồ ăn đã đặt rất nhiều, một mình em không ăn hết, A Uyên, nếu anh chưa ăn cơm, hãy…”
Cô ấp úng, nói có chút ngập ngừng, nhìn ra được có bối rối.
Trì Uyên nhìn chằm chằm Tùy Mị, “Không sao, ăn không hết thì thôi, tôi không thích ăn cơm Tây lắm”.
Nói xong liền gật đầu với Tùy Mị, xoay người rời đi.
Một lát sau, Tùy Mị mới chậm rãi ngồi xuống.
Biểu lộ có chút thất bại.
Trì Uyên ra cửa, đón xe về nhà.
Bà cụ Trì đang dùng cơm, trông thấy Trì Uyên trở về có chút bất ngờ, “Không phải con nói sẽ ăn ở bên ngoài sao?”
Trì Uyên đi rửa tay, sau đó đi vào phòng ăn, “Tạm thời có chút thay đổi”.
Gần đây bữa tối ở nhà đều ăn món Trung, Trì Uyên đã quen rồi.
Bà cụ nói, mấy ngày nữa muốn đi dâng hương, hỏi Trì Uyên có muốn đi theo hay không.
Trì Uyên trực tiếp mở miệng, “Con không đi đâu, bà thử tìm Cố Tư xem”.
Bà cụ sững sờ, nhìn xem biểu tình của Trì Uyên liền tỏ ra hứng thú, cố ý trêu chọc, “Cố Tư sao, chắc là