Phương Tố không chỉ nói những lời khó nghe này, mặt bác sĩ Hoắc lập tức trở nên lạnh lùng.
Ngay cả Cố Tư đang theo dõi Phương Tố, nghe những lời này cũng thực sự cảm thấy không ổn.
Cô không thể đi đến thuyết phục được, tính của Phương Tố vốn chẳng ra gì, nhìn thấy cô đoán chừng càng bùng nổ hơn.
Cô chỉ có thể nấp bên cạnh, hi vọng Trì Uyên nhanh chóng đến đây.
Bác sĩ Hoắc khó xử: “Bà Phương, mong bà nói chuyện cẩn thận, bà phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình”.
Phương Tố khịt mũi như thể bà ta không hiểu tình hình hện tại: “Ông quan tâm tôi làm gì, tôi không có tìm ông, ông đến tìm cảm giác tồn tại gì chứ? Tôi nói ông này, đừng cản tôi, tôi muốn gặp con hồ ly tinh kia ngay bây giờ, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, tại sao lại quan tâm đến đàn ông nhà người ta như vậy?”
Bác sĩ Hoắc nhìn Phương Tố, một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói không lớn lắm: “Đàn ông nhà người ta sao? Theo tôi được biết, hiện tại Trì Chúc đang độc thân”.
Phương Tố lập tức sững người, vẻ mặt không thể tin nổi: “Ông ấy nói chuyện này với các người rồi à?”
Bác sĩ Hoắc trầm mặc không nói gì.
Sau vài giây, Phương Tố đột nhiên bật cười: “Chẳng trách, Trì Chúc sớm không ly hôn muộn không ly hôn, nhất định phải ly hôn vào lúc này.
Hai người kia đã qua lại từ trước, cảm thấy tôi chướng mắt rồi sao? Bây giờ ông ấy muốn một chân đá văng tôi đi à? Nằm mơ đi, đồ không biết xấu hổ, ông nhìn xem tôi có xé xác bon họ ra không!”
Nói xong, Phương Tố đi đến khoa nội trú.
Bà ta từng đến đây, biết người phụ nữ kia ở phòng bệnh nào, không khó để tìm đến.
Bác sĩ Hoắc đi đến cản bà ta lại: “Cô Phương, xin bình tĩnh một chút! Đây là bệnh viện, nếu bà làm như vậy, bà sẽ sớm bị mời ra ngoài”.
Phương Tố mặc kệ có bị mời ra ngoài hay không, suýt chút nhảy dựng lên: “Đến đây, đến đuổi tôi ra ngoài, tưởng tôi sợ sao? Tôi nói cho các người biết, tôi còn cái gì phải sợ, bọn họ không cần mặt mũi nữa, tôi cần gì phải quan tâm nhiều như vậy? Cứ việc cưỡi ngựa đến đây, đều lớn cả rồi, không cần phải đóng kịch.
Đem mọi chuyện phơi bày ra, để mọi người cùng nhìn xem”.
Cố Tư xúc động, quả thật sức chiến đấu của Phương Tố rất tốt nha.
Lúc trước ở trước mặt mình không thể chịu nổi một đòn, chẳng lẽ là giả sao!
Bác sĩ Hoắc nhìn Phương Tố một lúc, nhắm mắt lại.
Tình huống bây giờ đã không còn cách nào dừng lại, bây giờ đã có nhiều người vây quanh để hóng chuyện.
Nếu khi nãy ầm ĩ ở cổng chính, chắc hẳn còn ảnh hưởng dữ dội hơn.
Phương Tố thấy bác sĩ Hoắc im lặng, hừ một tiếng rồi đẩy ông ta ra, đi về phía sân sau của khu nội trú.
Bác sĩ Hoắc chờ Phương Tố đi khỏi, vội vàng gọi điện thoại cho Trì Uyên.
Trì Uyên vẫn đang kẹt ở ngã tư, thật là càng bận thì càng rối.
Đoạn đường này, đều là đèn đỏ, phải dừng lại ở mọi ngã tư.
Trì Chúc ở nhà tổ, anh không để cho Trì Chúc đi qua, nếu không với tính cách của Phương Tố, trông thấy Trì Chúc không biết sẽ gào khóc cỡ nào.
Trì Uyên vẫn còn bị tắc đường, anh sửng sốt khi nhận được cuộc gọi từ bác sĩ Hoắc, anh nhanh chóng bắt máy.
Nghe bác sĩ Hoắc nói về tình hình bên đó, Trì Uyên thở dài: “Làm phiền chú rồi, đã như vậy chú cũng không cần phải quan tâm nữa, tránh cho bà ấy nói lung tung, ảnh hưởng đến danh tiếng của chú.
Tôi sẽ đến ngay, những chuyện sau đó, tôi sẽ xử lý”.
Dứt lời, đèn xanh bật sáng, Trì Uyên cúp điện thoại, nhấn ga lao đi.
Cố Tư đi theo đến khoa nội trú, lên lầu, nhưng không dám đến quá gần.
Bên đó đã ầm ĩ lên rồi, một nhóm bác sĩ y tá đi đến.
Cố Tư nghĩ lần này có muốn đến cũng không thể, bên đó quá náo loạn.
Giọng trách mắng của Phương Tố đặc biệt lớn, nói người phụ nữ kia là hồ ly tinh.
Lúc còn trẻ, bà ta kén chọn, không vừa mắt Trì Chúc.
Gặp phải người không tốt, hiện tại bị chồng ruồng bỏ, lại chạy đến mê hoặc Trì Chúc, khiến Trì Chúc ly hôn với mình.
Phương Tố vừa chửi vừa khóc, thật sự hỗn loạn, không thể phân biệt được tiếng khóc đó có phải xuất phát từ đáy lòng hay không.
Cố Tư dừng lại ở hành lang, có chút bất lực.
Chắc hẳn kiếp trước Trì Chúc đã tạo nghiệp, nếu không sao lại cưới một người như thế này chứ!
Phương Tố luôn nói cô không xứng với Trì Uyên, nhưng thử nhìn Cố Tư bây giờ xem, gia thế của cô không được tốt lắm, so với tính tình tệ hại cùng với nhân phẩm kém cỏi kia của Phương Tố, thực sự cô tốt hơn gấp ngàn lần.
Trì Uyên đến hơi muộn một chút, ở đây đã ầm ĩ túi bụi từ lâu rồi.
Các bác sĩ y tá đến giúp đỡ, đều bị Phương Tố đánh cho một trận, thuốc chữa bệnh cũng bị bà ta ném xuống đất.
Người phụ nữ kia vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, bà ta vẫn chưa thể rời khỏi giường.
Bây giờ bị Phương Tố quậy một trận ra trò như thế, vết thương