Cố Tư sửng sốt, lời vừa rồi của Nguyễn Thừa Phong không biết có phải đang muốn ám chỉ điều gì đó với bà cụ hay không.
Cô hơi do dự, “Thật ra quan hệ giữa con và Trì Uyên chỉ có thế, cũng không tốt lắm, nên con nghĩ không nhất thiết phải nói ra."
Bà cụ vẫn ngồi nhìn ra bên ngoài, "A Uyên,đứa nhỏ này, ngày xưa tới giờ ta luôn dõi theo nó từng bước trưởng thành, chẳng qua sức khỏe của ta trong hai năm nay yếu đi nhiều, nên cũng ít qua lại nhà họ Trì.
Là một đứa trẻ rất ngoan, có điều tính cách hơi lạnh lùng, nhưng con người nó thật sự rất tốt.
Cố Tư không muốn đánh giá thêm về Trì Uyên, chỉ đành gật đầu, "đúng vậy, anh ấy hẳn là một người tốt."
Mạnh Sướng nhìn bà Nguyễn, cũng gật đầu nói, "Anh Trì là người tốt, anh ấy đã đến chỗ bọn con vài lần, khá lịch sự."
Bà Nguyện nói, "đứa nhỏ đó rất nghe lời,mọi việc đều do người nhà trải thảm, sắp xếp trước cả, điều này khiến cách sống của nó trở nên bó hẹp.
“À đúng rồi, Trì Uyên kết hôn rồi, hai đứa đã gặp vợ nó bao giờ chưa?"
Nói đến đây, bà cụ tiếp tục, " Trong bữa tiệc lần trước, Trì Uyên cũng không nói sẽ dẫn vợ theo, ta thật sự muốn gặp thiếu phu nhân nhà họ Trì."
Cố Tư đảo mắt nhìn sang chỗ khác, không biết nên phản ứng thế nào cho ổn.
Bây giờ Trì Uyên không có vợ, anh chỉ có vợ cũ, và cô gái đó đang đứng trước mặt bà.
Mạnh Sướng cũng lúng túng, quay đầu nhìn cố Trong đầu cô nghĩ: “ Trì Uyên hiện tại là không có vợ, chỉ có vợ cũ thôi và đang đứng ngay đây rồi”
Mạnh Sướng cũng có chút xấu hổ, quay đầu nhìn Cố Tư, cả hai mím miệng để không phát ra tiếng cười.
thôi không tán gẫu nữa.
Mạnh Sướng này, nhiều lúc không tụng kinh thì thôi chứ một khi đã tụng vài bài về ngày Trì, thì đúng như dự tính, trời vừa tắt nắng xe của Trì Uyên đã dừng trước tiệm.
Trì Uyên không xuống xe, chỉ ngồi trong xe bấm còi vài lần.
Mạnh Sướng vừa liếc mắt liền nhận ra đó chính là xe của Tri Uyên, cô vội vàng ra ngoài, "Ngài Trì, có chuyện gì vậy?"
Trì Uyên hạ cửa sổ xe, nhìn vào tiệm và cất tiếng hỏi, "Cố Tư có trong đó không?"
Mạnh Sướng ngây người, quay đầu lại nhìn, a lên một tiếng, "anh đến đây để tìm Tiểu Tư à?"
"không." Trì Uyên cười.
Cố Tư vẫn đang đứng trong quầy, tuy không nhìn chằm chằm Trì Uyên ở bên ngoài, nhưng không tự chủ được khóe mắt, cho nên vẫn chú ý anh ở ngoài.
Mạnh Sướng và Trì Uyên nói chuyện một hồi rồi quay lại, sau đó tự mình nói với cố Tư,