Cố Tư cầm điện thoại chờ, nhưng không có hồi âm.
Cô cho rằng bên kia chưa nhìn thấy, chắc một lát sẽ trả lời cô..
Vì vậy cô đặt điện thoại xuống, trở mình, cảm thấy có chút mệt mỏi, một lúc sau liền ngủ th.i.ế.p đi.
Nhưng trên thực tế, Trì Uyên ở bên kia đã xem tin nhắn của Cố Tư rồi.
Cố Tư vẫn không biết đó là anh.
Trì Uyên cầm điện thoại, nhìn tin nhắn của Cố Tư, cũng không định trả lời.
Theo tình hình hiện tại của anh và Cố Tư, nếu Cố Tư biết người này là anh, anh nhất định sẽ bị xóa tên ngay lập tức.
Người phụ nữ đó, thật sự bây giờ cô ấy không còn chút tình cảm nào với anh.
Trì Uyên thở ra một hơi, đứng dậy đi tới phòng nghỉ.
Trong hai ngày qua, anh có chút không yên, lại luôn mơ mơ màng màng khi ngủ, điều này làm cho tinh thần của anh không được tốt lắm.
Bà cụ Trì còn tưởng rằng công việc quá căng thẳng và nói rằng anh nên nghỉ ngơi thật tốt.
Trì Uyên muốn cười một chút, nhưng anh hy vọng đó là vì công việc.
Trì Uyên ngủ một giấc trong phòng nghỉ, bị tiếng gõ cửa đánh thức, Trì Chúc đi tới.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, Trì Chúc đưa tới một văn kiện, "Đây là một kế hoạch hợp tác, nếu có thể, lần công tác này ba và con cùng đi."
Trì Uyên hơi kinh ngạc, "Hai chúng ta?" img
Tự nhiên bà hai đi qua chắc hẳn không phải chỉ tới xem, tự nhiên là có chuyện khác.
Trì Uyên cũng hiểu điều này.
Khi hai người ngồi xuống, bà hai mới thở dài nói: "Thím vốn dĩ nhìn thấy một người bạn ở gần đây.
Cô gái nhà người bạn đó cũng trạc tuổi A Cảnh.
Thím đã từng nhìn thấy rồi, cũng thích nên hỏi xem có gặp mặt A Cảnh được không, bên kia nói không vấn đề gì.
Thím lại hỏi ý A Cảnh nhưng đứa nhỏ này lại không có ở đây, thím gọi điện thoại cũng không thèm trả lời, đứa trẻ này, đây là việc quan trọng cả đời đời, làm thím thiệt lo lắng.
"
Trì Uyên cười, "A