Trước đây mỗi lần Phương Tố nhìn thấy Cố Tư, chưa nói câu nào thì đã đã nhảy dựng lên.
Nhưng mà hiện tại thì ngay cả một câu châm chọc Cố Tư bà cũng không nói, còn giống như là không muốn xảy ra xung đột với cô.
Tùy Mị ừ một tiếng, “Dì đói rồi sao?”
Phương Tố mơ hồ gật đầu một cái, “Lúc nãy dì cũng định dẫn con đi ăn cơm, con đừng ăn bánh ngọt nữa, những thứ này đều không có dinh dưỡng, đi thôi, dì dẫn con đi ăn ngon.”
Nhưng mà, từ nãy tới giờ cô ta cũng chưa ăn cái bánh ngọt nào trong tiệm của Cố Tư.
Cô ta hé môi mấy giây, sau đó mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tùy Mị đi đến thanh toán, nhưng Cố Tư cũng không có ngẩng đầu nhìn cô ta, lập tức chỉ vào một mã thanh toán, “Quét cái này đi.”
Tùy Mị cầm điện thoại tới quét mã, sau đó lại nhìn cô một chút.
Phương Tố đã ra tới cửa, kêu cô ta nhanh một chút, lúc đó thì Tùy Mị mới không cam lòng mà rời đi.
Bà đứng ở cửa nhìn thấy Tùy Mị đi đến, liền đi thêm hai bước rồi đứng lại đợi cô ta, bà có hơi nghi ngờ nói, “Con tới đây thật ra là muốn làm gì? Cố ý nói những lời đó để khiến Cố Tư khó chịu sao?”
Tùy Mị cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng cô ta quả thật là muốn khiến cho Cố Tư bực bội.
Nhưng trong lòng cô ta cũng không biết phải làm thế nào mới khiến cô khó chịu.
Thế nên liền nhắc tới những tin tức kia, bởi vì lúc trước, cô ta cũng vì những cái này mà buồn rất lâu.
Tùy Mị không tin là lúc trước Cố Tư không có bị những tin tức này dày vò đến không ngủ được.
Thế là cô ta liền quyết định nói ra những cái này
Nhắc tới vấn đề này thì bản thân Tùy Mị cũng khó chịu, vì vậy mới buột miệng thêm vào, nói Trì Uyên đã giải thích với cô ta.
Phương Tố nhìn cô ta, lắc đầu một cái, “Mị Mị, khoe khoang ngoài miệng thật ra rất vô ích, nếu như hôm nay con có nói người đi cùng với Trì Uyên ở quán bar là con đi chăng nữa, thì chắc chắn rằng Cố Tư cũng không có phản ứng gì, trong lòng cô ấy từ trước đến giờ vẫn luôn rất bình tĩnh, thế nên lần này, con đúng là có chút mất mặt.”
Tùy Mị mím môi, cũng cảm thấy ngày hôm nay mình đúng là không bằng Cố Tư, khiến cô ta cảm nhận được cảm giác thua cuộc.
Bà bước tới vỗ vai cô ta một cái, “Được rồi, con đừng nghĩ nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tùy Mị im lặng không nói, đi theo sau Phương Tố.
Bên trong tiệm, Cố Tư vẫn đứng trong quầy bếp, bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Cô Tùy này, cảm giác có vẻ không hiểu tình hình lắm.
Đến tiệm của cô uống một ly nước, không biết cô ta rốt cuộc là đang muốn làm gì.
Cố Tư đi qua dọn dẹp chén dĩa, sau đó liền treo bảng đã đóng cửa lên.
Tiếp theo, cô bắt đầu dọn dẹp vệ sinh trong tiệm.
Cố Tư vừa giặt cây lau nhà xong, định lau một chút, nhưng tiếng điện thoại di động bỗng vang lên.
Cô cầm lên nhìn một chút, là số lạ, cũng không phải là số trong thành phố.
Vậy chắc hẳn nếu không phải lừa đảo thì cũng là người bán hàng, cô trước hết không nghe.
Cố Tư trực tiếp cúp điện thoại, sau đó tiếp tục lau nhà.
Nhưng khi lau dọn vệ sinh xong, thì bên kia liền gọi lại.
Cố Tư cau mày, nhìn một chút rồi mới nhận cuộc gọi, “Xin chào.”
Đầu dây bên kia không trả lời, cô lập lại lời nói, thì người kia mới ấp úng nói, “Có phải là Cố Tư không?’
Đó là giọng của phụ nữ, giọng nói có vẻ không chắc chắn, còn có chút cẩn thận.
Cô không trả lời, mà hỏi ngược lại, “Bà là ai?”
Qua mấy giây bên kia đột nhiên phát ra tiếng khóc, giọng nói yếu ớt, “Tư Tư.”
Cố Tư cau mày, cô không biết người nào có giọng nói giống như vậy.
Hơn nữa, cũng chưa ai gọi cô là Tư Tư bao giờ.
Cô hé miệng, cảm thấy người này lừa đảo, cũng không nhịn được nói, “Bà là ai vậy? Đừng khóc nữa, nói chuyện đã.”
Đầu dây bên kia liền khóc thút tha thút thít, “Tư Tư, là mẹ đây.”
Cố Tư sửng sốt một chút, sau đó trừng lớn hai mắt, “Cái gì, bà nói lại lần nữa?”
Giọng của cô không quá nóng nảy, cũng không phải là mừng rỡ, mà là có chút khó tin, ngay sau đó liền nói, “Tôi khuyên bà nghĩ thật kỹ trước khi nói, mẹ của tôi đã qua đời từ rất nhiều năm trước rồi, bây giờ bọn lừa đảo các người thu thập thông tin sai lệch vậy sao, cũng không có