Ăn cơm xong, Trì Uyên đưa Cố Tư đến cửa hàng.
Cố Tư thấy rất khó chịu về chuyện này.
Cửa hàng của chính cô, lại không phải là không biết đường đi, đâu cần anh phải đưa cô lại đây chứ.
Cố Tư yêu cầu Trì Uyên tranh thủ thời gian mang hành lý về nhà của mình, không thể cứ để đồ mãi bên nhà cô như thế này được.
Trì Uyên cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, “Anh đưa em đến cửa hàng trước rồi nói, bên anh cũng không vội lắm.”
Cố Tư chưa bao giờ là đối thủ của Trì Uyên trong việc nói chuyện vòng vo đánh trống lảng.
Cô cũng không thèm tranh cãi với Trì Uyên.
Người đàn ông này, lúc nào mà nói không lại nhất định sẽ lại giở trò lưu manh cho mà xem.
Trì Uyên không gọi tài xế qua mà đi ra ngoài bắt taxi với Cố Tư, đưa cô đến cửa hàng.
Mạnh Sướng đã ở trong cửa hàng, lúc đầu không thấy Trì Uyên đi cùng, cô ấy còn mỉm cười, “Chào chị.”
Cố Tư gật đầu, “Chào.”
Hôm nay Cố Tư không vui lắm, điều này khiến Mạnh Sướng có chút ngạc nhiên.
Cô ấy nói: “Hôm nay chị làm sao mà …”
Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì đã dừng lại.
Trì Uyên đi vào theo từ phía sau Cố Tư và nhìn Mạnh Sướng, “Chào cô.”
Mạnh Sướng hé miệng, hồi lâu sau mới đáp lại, “Chào anh, anh đã trở lại ạ.”
Trì Uyên ừ một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Cố Tư đêm qua ngủ không ngon, bây giờ cô đau đầu kinh khủng.
Cô kiểm tra vệ sinh của cửa hàng, và mọi thứ đã xong xuôi.
Cô nói với Mạnh Sướng câu cảm ơn bé dễ thương, rồi đi vào ngồi trên ghế.
Trì Uyên ngồi trước mặt Cố Tư, “Em sao vậy, không thoải mái sao?”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn anh, phản xạ có điều kiện bắt đầu nóng nảy, “Sao anh vẫn chưa đi, anh còn ở đây làm gì vậy?”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Anh nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa đi, có gì vội đâu chứ?”
Cố Tư hơi mệt mỏi khi nhìn thấy bộ dạng vô lại này của anh.
Cô ấn vào hai bên thái dương của mình, không so đo tính toán với Trì Uyên.
Mạnh Sướng ở đằng kia lau sạch quầy hàng, “Tôi tưởng phải hai ngày nữa anh mới trở lại chứ?”
Trì Uyên mỉm cười, “Vốn dĩ vẫn chưa kết thúc, nhưng tạm thời có chuyện nên về sớm.”
Mạnh Sướng mang cà phê ra cho Trì Uyên, “Vậy tại sao anh lại đi cùng Tiểu Tư? Hai người gặp nhau trên đường à?”
Trì Uyên liếc nhìn Cố Tư, vẻ mặt muốn cười không cười.
Cố Tư nhướng mắt lườm anh một cái, không nói gì.
Mạnh Sướng nhìn thấy biểu hiện của hai người, trong lòng có chút hốt hoảng xuất thần.
Trì Uyên nhấp một ngụm cà phê rồi đáp: “Không phải, tối hôm qua tôi mới về, sau đó lại không có xe về nhà, nên tôi đến chỗ của Cố Tư.”
Mạnh Sướng biết nhà tổ nhà họ Trì ở giữa lưng chừng núi.
Mặc dù rất ngạc nhiên với câu trả lời của Trì Uyên, nhưng cô ấy vẫn giúp làm tròn ý, “Cũng đúng, có lẽ lúc xuống máy bay cũng đã khuya quá rồi, buổi đó taxi cũng không muốn đi quá xa.”
Trì Uyên ậm ừ một tiếng, xem như trả lời.
Uống hết nửa ly cà phê, Trì Uyên đứng dậy, “Vậy thì hai người cứ vội đi, tôi đi trước.”
Xem giờ thì cũng sắp đến lúc phải bận rộn rồi.
Khi Mạnh Sướng tiễn Trì Uyên ra cửa, cô ấy mở miệng vốn định muốn nói gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy Trì Uyên không nhận ra mình đang đi theo, cô cũng không nói nữa.
Trì Uyên gọi một chiếc taxi rồi rời đi.
Mạnh Sướng nhìn cánh cửa hồi lâu mới quay người trở lại cửa hàng.
Cố Tư đã vào trong quầy hàng và bắt đầu chuẩn bị.
Mạnh Sướng suy nghĩ một chút, sau đó dựa người lại gần hỏi, “Tối hôm qua Trì Uyên ở nhà chị à?” Cố Tư mím môi, ừ một tiếng.
Một lúc sau, Mạnh Sướng mới nói: “Nếu Ninh Tôn biết, trong lòng chắc sẽ rất khó chịu.”
Cố Tư sửng sốt, không nghĩ ra chuyện này liên quan gì đến Ninh Tôn.
Mạnh Sướng nói xong liền chép miệng một chút, “Nhưng nếu hai người đều đã ly hôn, còn ở chung như vậy thì truyền đi ra ngoài cũng nghe không tốt lắm.”
Cố Tư thở ra một hơi, “Nếu Trì Uyên mà có loại nhận thức giống như em thì tốt biết mấy.”
Trì Uyên căn bản không quan tâm truyền ra cái gì nghe tốt hay không tốt.
Cố Tư vẫn cảm thấy đau đầu khi nghĩ về bộ dạng vô lại của anh đêm qua.
Trì Uyên bắt taxi và đi đến nhà của Cố Tư, anh đã sớm xách hẳn hành lý lên lầu.
Anh cũng chưa nói mang hành lý xuống lại, chỉ là đi qua và dọn dẹp phòng bếp mà thôi.
Mặc dù dấu vân tay của anh ấy đã bị xóa ở cái khóa cửa của nhà Cố Tư nhưng anh vẫn nhớ rõ mật khẩu.
Sao điều này