Cố Tư trầm mặc một lát sau, chậm rãi nói: "Em ở đây không có việc gì nữa, anh có thể đi, bữa tối tôi biết giải quyết như thế nào."
Lúc trước, Trì Uyên phải nói đùa rằng cô đã qua song là phá luôn cây cầu.
Nhưng bây giờ anh có vẻ đã tìm ra một cách hiệu quả hơn.
Anh nói thẳng: "Anh không đi, anh sẽ chăm sóc em đến hết chiều nay, anh sẽ nấu canh cho em, vậy mà em lại đối xử với anh như thế này?Được! vậy thì anh càng muốn ở lại." Anh nói xong liền đi tới tủ lạnh lục lọi một hồi, "Nếu không muốn ăn đồ ăn ở ngoài, thì chúng ta có thể làm cái khác, để anh xem, anh sẽ thử tay nghề của mình xem sao."
Cố Tư ngây người ra, "Em sẽ tự mình làm."
Trì Uyên đứng thẳng dậy, nhìn Cố Tư đi lấy một ít món trong tủ lạnh ra.
Anh vội vàng cầm lấy, "Anh rửa sạch hết, một lát nữa anh có thể lo liệu."
Cố Tư nhìn Trì Uyên, nhưng cuối cùng cô cũng không nói lời từ chôi thêm nữa.
Anh ấy quả thực đang chăm sóc cô cả ngày hôm nay, coi như là...
Quên đi, cô không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Trì Uyên đi rửa rau, Cố Tư đi nấu cơm, quả là phối hợp nhau thật ăn y.
Bên này còn nhiều việc bận chưa xong, nhưng Chương Tự Chi đã lái xe qua.
Anh chưa kịp vào nhà thì đã bắt đầu gào lên, "Tiểu Tư, cô không thoải mái ở đâu? Tôi vào quán thì Mạnh Sướng nói cô không ổn và về nhà rồi.
Ruốc cuộc cô bị sao vậy."
Chương Tự Chi vẫn muốn biết Ninh Tương xảy ra chuyện gì, liền hỏi Trì Uyên.
Trì Uyên không vội vàng, anh chỉ khái quát sơ bộ những gì mình nhìn thấy.
Nhưng điều này không thể làm cho Chương Tự Chi hài lòng chút nào, anh nghĩ về điều đó rồi gọi điện thoại.
Để cho thật sự hiệu quả, tôi cũng muốn mọi người kiểm tra vấn đề này.
Sau cuộc điện thoại, Chương Tự Chi đứng dậy, nói rằng anh đã có mục tiêu trong cuộc sống một lần nữa.
Cố Tư bất lực mỉm cười nhìn Chương Tự Chi, "Lão Chương, nếu anh có thêm năng lượng, thật ra có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề cá nhân của chính mình.
Anh luôn dành thời gian đi lo chuyện người khác, đó không phải là chuyện tốt, anh à." Hãy để thời gian đó mà suy