Phương Tố có thể hiểu rõ chuyện riêng của mình như vậy cũng thật là chuyện không dễ dàng gì.
Con người bà ta rất thích để tâm vào chuyện vụn vặt.
Bà ta trước kia bị kẹt trong chuyện tình cảm rối rắm với Trì Chúc, mỗi ngày đều trải qua rất vô vị.
Nhưng những ngày qua, sau khi tiếp xúc với Cố Tư, nhìn dáng vẻ vô tư của Cố Tư, bà ta cảm thấy chính mình dường như cũng hiểu ra rất nhiều lý lẽ mà trước đây bà ta chưa nhìn rõ.
Bà ta đã qua tuổi nửa trăm, là cái tuổi lẽ ra nên hiểu những điều đó từ lâu mới phải.
Vậy mà bà ta vẫn để cho cuộc sống của mình trôi qua thảm hại như vậy.
Có đôi khi nghĩ đến điều đó, bản thân Phương Tố cũng không hiểu sao cảm thấy tự xấu hổ vô cùng.
Cũng không biết những người đó trước đây nhìn bà ta như thế nào.
Trì Uyên nhìn Phương Tố, gật đầu, “Được rồi, vậy con biết rồi.”
Phương Tố quay người lên lầu, “Thấy ba con thì có thể không nhắc tới mẹ thì không cần nhắc đâu.”
Nếu Trì Chúc mà có nhớ tới bà ta thì có lẽ cũng không có ấn tượng gì tốt cả.
Trì Uyên từ chỗ Cố Tư rời đi, trước tiên lái xe đến công ty.
Tử Thư đã ở đó, đang đợi trong phòng làm việc của anh.
Tử Thư nhìn thấy Trì Uyên tới rồi, liền lấy ra một tập tài liệu đi qua đưa cho Trì Uyên, “Anh nhìn cái này trước đi đã.”
Trì Uyên cầm lấy vừa nhìn, “Một danh sách à? Sao cậu kiếm ra được vậy?”
Tử Thư ừ một tiếng “Là Nhị Cáp cung cấp, cái người mà anh giới thiệu cho tôi ấy.
Anh ta bây giờ đang làm nhân viên ra ngoài thu tiền xiết nợ của một ngân hàng tư nhân.
Danh sách hiện tại này chỉ là danh sách tên của mấy người đi thu tiền tầng dưới chót và những người ngày thường làm việc vặt ở ngân hàng thôi.
Danh sách tên những người ở tầng quản lý cao hơn một chút thì anh ta bảo để anh ta hỏi lại đã.”
Trì Uyên nhìn thoáng qua, đều là những cái tên xa lạ, anh đặt tập tài liệu xuống, “Ừ, có tiến triển gì khác không?”
Tử Thư gật đầu, “Có tin tức từ Tô Nhiễm.
Cô ấy nói hiện tại đã tiếp cận được với một người đàn ông.
Người đàn ông đó không làm việc trong ngân hàng tư nhân, nhưng anh trai của anh ta đang làm trong đó.
Sau đó Tô Nhiễm có hỏi ra vài điều.
Người kia nói ngân hàng chỉ là vỏ ngoài, dưới ngầm còn làm loại làm ăn khác.
Kinh doanh cũng coi như không nhỏ.
Nhưng người kia nhắc tới ngân hàng thì có vẻ rất kiêng kỵ, còn bảo Tô Nhiễm đừng hỏi nhiều, sau này có gặp phải anh trai anh ta thì tránh xa chút, đừng bao giờ nhắc tới chuyện của ngân hàng ở trước mặt anh ta.”
Tử Thư thở gấp một hơi “Tô Nhiễm nói, cô ấy đang tìm cơ hội để xem có tiếp cận được với anh trai anh ta không.
Còn có chuyện này …”
Tử Thư đưa cho Trì Uyên một tấm ảnh, “Đây là Tô Nhiễm đưa cho tôi.
Cô ấy cũng không nói gì thêm.
Tôi đoán là cô ấy muốn để cho chúng ta điều tra người này.”
Trì Uyên cầm bức ảnh qua xem.
Trong ảnh là một người đàn ông, người này bộ dạng chính trực, khuôn mặt nghiêm nghị.
Trì Uyên gật đầu, “Chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ tìm người hỏi thăm thử xem.”
Tử Thư nhìn Trì Uyên, “Bên phía Tô Nhiễm ấy, nếu cô ấy thật sự tiếp cận được với người bên ngân hàng tư nhân, tôi luôn cảm thấy như vậy không an toàn cho lắm.
Sẽ không có chuyện gì nguy hiểm chứ?”
Trì Uyên cười chế nhạo, “Một người tinh ý như cô ấy làm việc thì cậu cứ yên tâm đi.
Nếu mà gặp chuyện nguy hiểm, cô ấy sẽ là người chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.”
Tử Thư nhìn chằm chằm vào Trì Uyên, đột nhiên đổi chủ đề, “Tôi thấy Tô Nhiễm lúc nhắc đến anh có giọng điệu khác hẳn so với khi nói về những người khác.
Anh thật sự không…ừm?
Trì Uyên liếc nhìn Tử Thư, “Cậu để tâm vào công việc chút đi, cả ngày toàn nghĩ tới mấy chuyện lung tung không đâu vậy.”
Tử Thư cười hì hì, cũng không chịu bỏ qua, “Này này này, tôi hỏi cuối cùng một câu thôi.
Câu hỏi này đã quấy nhiễu tôi rất lâu rồi, tôi thực sự rất muốn biết.”
Trì Uyên có chút không kiên nhẫn nhìn Tử Thư, “Sao ngày nào cậu cũng đều có nhiều câu hỏi như vậy hả?”
Tử Thư vẫn cứ cười hì hì, anh ta mới mặc kệ Trì Uyên có trả lời hay không, dù sao cứ phải hỏi ra trước đã, “Ngày đó, anh với Tô Nhiễm thật sự không xảy ra việc gì sao? Tôi có chút không tin chuyện này lắm.
Đều là đàn ông với nhau cả, sếp, anh nói thật lòng với tôi đi mà.
Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, tôi hứa!”
Vẻ mặt Trì Uyên dần dần trở nên nghiêm túc, “Cậu thích Tô Nhiễm sao?”
Tử Thư sửng sốt, “Tôi không thích, cô ấy không phải là gu của tôi.”
Trì Uyên gật đầu, nói, “Cậu còn không thích, cậu nghĩ tôi sẽ thích sao?”
Tử Thư đứng tại chỗ cau mày một lúc mới chậc một tiếng, “Anh cũng thật là, trả lời thì cứ trả lời đi, sao cứ phải lôi tôi vào thế hả?”
Bên kia, Cố Tư ở trong phòng nhìn điện thoại di động một lúc.
Sau đó cô suy nghĩ một chút liền đi tìm xem một chút video thi tài của Ninh Tôn.
Cô cũng chưa xem qua mấy tập gần nhất, nhưng chắc là Ninh Tôn sẽ phát huy năng lực tốt như