Cố Tư ngủ thiếp đi đến nửa đêm, tự nhiên lại bị đánh thức.
Cô mím chặt miệng, giọng nói có chút khàn khàn, "Đồ khốn này, anh cố ý đánh thức em đúng không.
"
Trì Uyên cúi người hôn lên môi cô, "Xin lỗi, anh ngủ đi.
"
Với cái tính không biết xấu hổ này, Cố Tư thật sự bó tay với anh ta.
Cô chỉ có thể trở mình, quay lưng lại với Trì Uyên và ngủ thiếp đi.
Trì Uyên một lúc sau mới nghiêng người ôm Cố Tư vào lòng.
Trước đây còn dám uống rượu say còn có gan làm gì, nhưng bây giờ không làm được gì nên cứ thành thật chấp nhận mà ngủ theo đúng nghĩa.
Anh chạm vào bụng Cố Tư, nhắm mắt lại.
Ngủ được một lúc, điện thoại đặt trên tủ đầu giường kêu hai lần.
Lúc đầu anh ấy không quan tâm, rồi lâu lâu lại rung hai lần.
Trì Uyên suy nghĩ một hồi, liền lật người nhận điện thoại.
Anh ấy nghĩ đó là tin nhắn từ cấp dưới của mình, nhưng anh ấy đã xem tin tức trên Wechat.
Vẫn là do Tùy Mị gửi tới, cái thứ nhất thu hồi, cái thứ hai xấu hổ nói tôi gửi nhầm.
Trì Uyên còn không thấy cô gửi gì nên cứ mặc kệ, cất điện thoại lại.
!Đêm khuya rồi, anh cũng chẳng muốn mất ngủ để trả lời những tin vớ vẩn này.
Anh lại ôm Cố Tư, an tâm ngủ thiếp đi.
Bên kia, Tùy Mị cầm điện thoại chờ đợi, cũng không đợi được Trì Uyên trả lời.
Thực ra, nhìn thời gian cô cũng không nghĩ là quá muộn, ở vị trí mà công việc luôn bận rộn, thì hiếm khi ngủ sớm.
Tùy Mị nhìn điện thoại, chần chừ không dám gửi thêm một tin nữa.
Cô và Trì Uyên đã lâu rồi không liên lạc, chủ yếu là do trước đây cô quá chủ động, muốn lạnh nhạt với anh.
Nhưng lạnh lùng như vậy, dường như đã cho anh và Cố Tư một cơ hội.
Bây giờ ngay cả Phương Tố cũng trở mặt cô mà đứng về phía với Cố Tư, cô cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.
Cô đã rất bối rối trong hai ngày này.
Muốn làm điều gì đó, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
(p/s: thật ra Ad đang dịch vào đêm khuya, rất buồn ngủ.
Mà dịch tới đây tự dưng thấy muốn nổi hỏa với cái cô Tùy Mị này quá trời )
Tùy Mị đợi một hồi, để điện thoại sang một bên, xoay người rời khỏi phòng.
Cô xuống lầu lấy một chai vang đỏ, mở ra, rồi trực tiếp cầm chai lên lầu.
Khi đến cầu thang lầu hai, tình cờ ông cụ từ trong phòng bước ra, ông ta sửng sốt khi nhìn thấy cô, "Tiểu Mị, sao con còn chưa nghỉ ngơi.
"
Sau đó ông lão nhìn thấy thứ Tùy Mị đang cầm, liền hiểu ra, thở dài nói: "con bé này thật là.
"
Rồi ông quay về phòng mà không nói thêm một lời nào.
Tùy Mị không lấy cốc nên cứ vậy cầm chai uống vài ngụm.
Rõ ràng là cô ấy cảm thấy mình có cơ hội khác, nhưng trong nháy mắt, cơ hội này đã không còn nữa.
Cô không nên nghe lời người khác, không nên tỏ thái độ làm lơ Trì Uyên như vậy, cô