Thời gian đầu ly hôn, ông cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng vùng vẫy thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt đó.
Nhưng cái gì cũng có hai mặt, sau những êm đềm ban đầu, ông sẽ bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Về đến nhà, không ai nói gì với ông ấy, và đột nhiên, ông cảm thấy cuộc sống có chút trống trải.
Trì Chúc cũng không hiểu, ông đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó hai người không nói tiếng nào, và cảnh tượng trở nên hơi xấu hổ.
Trì Chúc không chịu được.
Ông đứng dậy, "Đã muộn, vậy anh về trước, em không khỏe, nghỉ ngơi sớm đi."
Phương Tố nói phải, đứng dậy tiễn Trì Chúc ra cửa.!Cố Tư và Trì Uyên đang đi dạo cách đó không xa, liền nhìn thấy xe của Trì Chúc lái đi, Cố Tư nhấp hai ngụm, "Em không hiểu ba anh đang nghĩ gì.
Em thấy rõ ràng ông ấy còn tình cảm với mẹ anh, nhưng anh thấy đấy, cơ hội tốt như vậy.
vậy mà lại không biết trân quý, em hơi nghi ngờ nhận định của chính mình ”.
Trì Uyên hừ nhẹ, "Em mà cũng biết nghi ngờ khả năng phán đoán của chính mình.
Thật không dễ dàng.
Anh nghĩ em dù thế nào cũng luôn tin tưởng vào ý kiến của chính mình."
Cố Tư gật đầu, "Về vấn đề không tái hôn với anh, bản thân em rất vững vàng, những thứ khác đều có thể lung lay."
Trì Uyên im lặng trong tích tắc.
Trì Chúc đã đi rồi, hai người tự nhiên về nhà.
Phương Tố vẫn đứng ở trong sân, nhìn thấy Trì Uyên và Cố Tư đã trở lại, Phương Tố cười, "Nếu ông ấy không rời đi, hai người dự định qua đêm ở bên ngoài sao."
Cố Tư cười cười, "Nếu ông ấy thật sự có thể ở đây một đêm, thì tôi rất muốn ra ngoài ngủ."
Phương Tố không kìm lòng được, muốn chọc Cố Tư một chút.
Cố Tư cười buông Trì Uyên ra, nắm cánh tay Phương Tố "Nhìn xem, rõ ràng bà rất bất đắc dĩ, vậy sao bà không giữ ông ấy ở lại một chút, chắc là vừa nãy bà nói dối lòng đúng không "
Trì Uyên đi theo phía sau, nhìn bóng lưng Cố Tư và Phương Tố, đột nhiên bật cười.
Mặc dù biết là không nên, nhưng anh