Buổi chiều, Cố Tư gọi điện thoại cho Nguyễn Thừa Phong.
Kỳ thật cũng ko có nói gì, chỉ là có thời gian thì đến nhà cô một chút.
Sau khi Nguyễn Thừa Phong nhận điện thoại, giọng nói của anh ta rất lười biếng, nói rằng Cố Tư hiếm khi nghĩ đến anh ta, điều này khiến anh ta rất hài lòng.
Sau đó, anh ta nói rằng hôm nay có thời gian, anh ta sẽ đến dùng bữa tối.
Cố Tư cười: “Được rồi, anh muốn ăn gì, tối nay tôi sẽ chuẩn bị”.
Nguyễn Thừa Phong uể oải cười: “Sao cũng được, tôi không kén chọn lắm!”
Cố Tư lờ mờ cảm thấy tâm trạng của anh ta không được tốt lắm.
Cố Tư không nói gì nhiều trong điện thoại, chỉ nói đợi anh ta ở nhà rồi cúp máy.
Cố Tư bây giờ không thể đi đâu được, nên cô hết lên lầu lại xuống lầu.
Cuối cùng, cô đứng trong sân, sờ bụng mình.
Mỗi sáng thức dậy, cô liền nghĩ phải làm sao để sống hết một ngày, mỗi lần sờ vào bụng, cô lại nghĩ thời điểm này khi nào mới trôi qua.
Giai đoạn này, thật sự quá mệt mỏi!
Sau khi đứng như vậy một lúc, Cố Tư quay người đi vào phòng khách.
Vừa lúc Phương Tố đang đứng ở cửa phòng khách, mỉm cười nhìn cô: “Sao vậy? Có phải cảm thấy…”
Hai chữ “nhàm chán” còn chưa nói ra.
Phương Tố nhìn thấy một người đàn ông đi xe máy, từ phía ngoài cổng chạy tới với tốc độ rất chậm.
Người đàn ông đội mũ bảo hiểm, không thể nhìn rõ ngoại hình của anh ta, mà anh ta lại cầm thứ gì đó trên tay.
Người đàn ông chạy đến, quay lại nhìn Cố Tư trong sân.
Trực giác của Phương Tố cảm thấy không tốt lắm, vội vàng chạy nhanh về phía Cố Tư.
Cố Tư quay lưng lại cổng sân, hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề gì.
Phương Tố không biết làm thế nào mà lao tới, rồi quay người lại, che chắn cho Cố Tư.
Lúc Phương Tố đến để che chắn, từ khóe mắt nhìn thấy người kia lái xe ném thứ gì đó vào Cố Tư.
Phương Tố không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp bảo vệ Cố Tư.
Bà ấy cảm thấy vị trí ở thắt lưng bị vật gì đó sắc nhọn đập vào.
Nói là đau, thật ra cũng không đau lắm, nhưng lần này, nếu đập vào người Cố Tư thì ko được tốt lắm.
Thật không dám nghĩ đến hậu quả!
Cố Tư bị hành động của Phương Tố làm cho giật mình, cô chưa kịp xoay người lại, đã nghe thấy tiếng xe máy nhấn ga, sau đó là tiếng xe chạy đi.
Cố Tư vội vã quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”
Một tay Phương Tố vịn sau lưng, một tay khác đặt vào cánh tay của Cố Tư: “Dìu tôi vào nhà trước, tôi bị cái gì đập vào”
Cố Tư cúi đầu xuống, nhìn thấy nửa cục gạch nằm trên mặt đất.
Nửa viên gạch này rõ ràng đã được mài dũa cẩn thận, tất cả đều là góc nhọn.
Cố Tư vội vàng đỡ Phương Tố vào phòng khách, sau đó vén áo của bà ấy lên.
Phần lưng dưới của Phương Tố sưng đỏ, có một vết nhỏ trông đỏ ngầu.
Quần áo mỏng, bị vật kia đập vào người, đương nhiên sẽ gây ra một chút thương tích.
Cố Tư cau mày: “Chuyện gì vậy? Vừa rồi có người tới cửa sao?”
Phương Tố thở dài, chị Trần nhanh chóng đi lấy lọ thuốc để khử trùng cho bà ấy.
Phương Tố nói: “Ừm, có một người lái xe, rõ ràng là đang lao tới chỗ cô”.
Cố Tư sửng sốt: “Không phải Trì Uyên đã cho vệ sĩ ở đây sao? Sao lại có chuyện như vậy?”
Phương Tố cười: “Loại chuyện này, vệ sĩ cũng không thể nào biết trước được, không sao không sao, may mà chưa xảy ra chuyện gì lớn”.
Bà ấy nhìn bụng của Cố Tư: “Cái này nếu trúng vào người cô, đứa nhỏ này…”
Khi bà ấy nói điều này, Cố Tư và chị Trần đều ngừng nói.
Cố Tư suy nghĩ một chút, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Trì Uyên, nhưng bên kia Trì Uyên đã gọi đến trước
Cố Tư vừa nhận điện thoại, giọng của Trì Uyên liền truyền đến: “Em có sao không? Anh nghe nói trong nhà xảy ra chuyện”.
Tin tức của anh khá nhanh, khiến Cố Tư có chút kinh ngạc.
Nhưng cô vẫn nói: “Em không sao, là bác Phương bị thương”
Trì Uyên nói Cố Tư chờ một chút, anh ấy sẽ đến ngay.
Bên kia giống như là đang ở bên ngoài.
Cố Tư cúp máy.
Phương Tố bị đau thắt lưng, vừa rồi không cảm thấy gì, nhưng bây