Lần này người đàn ông không chống cự nôie nên đã cất tiếng kêu.
Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh trức tiế vỗ tay hai lần, "Tuyệt thật, anh đã đánh giá thấp em, anh nghĩ rằng em có một phần cùng với anh về phương diện này."
Anh cho rằng mình khá có khả năng chơi tay đen, nhưng nhìn hiện tại, Cố Tư hẳn là bằng anh.
Cố Tư lần này không lau vết máu trên dao, cô nhìn xuống chân của người đàn ông.
Sau đó đặt mũi dao xuống, đối diện với đùi của người đàn ông, "Tiếp theo, có được không?" Người đàn ông hét lên hai lần, còn chưa kịp nói thì vết cắt thứ ba của Cố Tư xuất hiện.
Âm thanh của người đàn ông lần này tương tự như tiếng giết một con lợn.
Trì Uyên đứng dậy, đi tới lấy con dao xuống, "Nhìn người em xem, có vết máu không."
Cố Tư lùi lại, trực tiếp nói: "Em đã xem hết rồi, không sao đâu."
Người đàn ông bị trói vào ghế và la hét không ngừng.
Trì Uyên nhìn chằm chằm, sau đó nói: "Như vậy là đủ rồi.
Chờ một chút không chừng sẽ nói."
Nguyễn Thừa Phong nhếch mép cười sang một bên, "Những đòn đánh mà người đàn ông trước mặt này nhận được hoàn toàn vô ích.
Nếu như anh nói sớm hơn thì không sao cả."
Cố Tư nhìn xung quanh, sau đó tìm một chiếc ghế hơi xa rồi ngồi xuống.!Cô chớp chớp mắt nhưng vẫn lộ ra vẻ ngây thơ vô tội.
Trì Uyên gọi người của mình đến cầm máu trước.
Ba vết thương này rất lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, người này trong chốc lát sẽ mất máu quá nhiều, đừng mong cầu được gì.
Dưới anh có một đám đàn ông thô bạo, không nghiêm túc khi băng bó khiến anh ta hét to hơn trước.
Cố Tư chép miệng hai lần, "Thật ồn ào."
Cô đứng lên, "Chờ anh ta không kêu nữa, các anh nói cho tôi biết, tôi sẽ ra ngoài ngay bây giờ xem đây là nơi nào."
Cô không đợi phản ứng của người khác mà đứng dậy đi ra ngoài.
Nơi này chỉ là một nhà kho, không có gì khác.
Cố Tư đi một vòng quanh nhà kho thì cảm thấy nó khá tồi tàn, lẽ ra phải bỏ hoang từ lâu.
Cô bước đến cửa nhà kho, nhìn xung quanh không có xe cộ qua lại.
Loại nơi này thực sự rất thích hợp để làm việc xấu.
Cô đã cười.
Vừa rồi xuống tay ba lần, cảm thấy phiền muộn trong lòng buông lỏng hơn phân nửa.
Vết thương trên lưng Phương Tố thật sự khiến cô cảm thấy rất tức giận.
Phương Tố được cưng chiều suốt nửa đời người, nhưng vì tội lỗi mà cô phải chịu, trong lòng cô vẫn không thể vượt qua được rào cản này.
Đứng ở cửa một lúc, có người chạy tới gọi cô.
Thủ hạ chạy đến gần cô và nói, "Thưa cô, hãy để tôi đi theo, tiên sinh nói rằng tốt hơn hết là không nên để cô đi lại một mình vì sợ xảy ra chuyện."
Cố Tư cười hỏi bên trong có chuyện gì, "Tên đó có nói chưa."
Nam nhân gật đầu, "Nói một chút, nhưng là bị thương nghiêm trọng nên hơi khó khăn khi nói."
Cố Tư cũng biết