Trì Uyên bật cười, nâng tay sờ tóc Cố Tư, “Chờ một lát rồi xem thử, anh cũng không biết phía ba có ý gì?”
Cố Tư phiết miệng một chút, “Có chút chuyện như vậy mà còn bắt em hao tâm tổn trí đến thế, đúng thật là.”
Trì Uyên nhìn xung quanh một chút, “Đi thôi, chỗ này có lẽ không thể ăn được rồi, chúng ta đi nơi khác nhìn xem sao.”
Cố Tư và Trì Uyên đi mất.
Bên này, Trì Chúc ngồi tại chỗ một mình, chờ nhân viên phục vụ dọn thức ăn ra.
Trì Uyên cũng không gọi nhiều, có lẽ anh cũng biết mình sẽ không ăn ở đây, chỉ gọi cho có một chút.
Trì Chúc nhìn những thứ trên bàn thực sự không có cảm giác thèm ăn chút nào.
Ông ta cầm đũa lên, khuơ đũa mấy lần rồi lại buông xuống.
Ông ta cứ như vậy ngồi dựa vào ghế mà mặt không chút biểu cảm.
Phương Tố bên kia cũng ăn không trôi, bà ta cũng không biết mình không được tự nhiên cái gì nữa.
Lâm Chí Dương từ từ cũng nhận ra Phương Tố không bình thường, ông ta cười, “Có chuyện gì vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Phương Tố thở ra một hơi, “Không phải không thoải mái.”
Bà ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chí Dương, nghĩ chút cuối cùng quyết định nói thật, “Thấy chồng cũ của tôi.”
Lâm Chí Dương sững sờ, “Ở chỗ này hả?”
Phương Tố gật đầu, “Cách chúng ta không xa.”
Lâm Chí Dương bật cười, “ Chẳng trách cô Cố muốn tránh ra ngoài.”
Phương Tố cũng không biết nói cái gì cho phải.
Trường hợp này, thật ra thì nghĩ kỹ một chút nó cũng không phải tình cảnh gì làm người ta vô cùng khó xử hay gì, chỉ cần đi qua chào hỏi rồi cười một cái thì cũng đi qua.
Nhưng bà ta lại cứ trong lòng không thoải mái lắm.
Lâm Chí Dương quay đầu nhìn xung quanh một chút, ông ta cũng lập tức thấy Trì Chúc.
Ông ta không quen biết Trì Chúc.
Trì Chúc là một người khá kín tiếng, có một số tin tức về ông ta trong tin tức tài chính và kinh tế nhưng cũng không nhiều.
Lâm Chí Dương cũng chỉ có một cảm giác quen thuộc mơ hồ với ông ta thôi.
Trì Chúc ngồi ở chỗ bên kia, ông ta cũng không ăn cơm nhìn qua có vẻ đang khó chịu.
Lâm Chí Dương nhìn chằm chằm vào Trì Chúc, sau đó mỉm cười, nói với Phương Tố, “Chồng cũ bà chắc cũng trông thấy chúng ta.”
Chắc chắn là thấy rồi, Cố Tư cố ý gọi người tới, đương nhiên ông ta vừa đến đã nhìn thấy bà ta rồi.
Phương Tố liếm môi một cái, hơi do dự một chút, “Hay ông ở đây chờ một chút? Tôi đi qua chào hỏi với ông ấy một tiếng.”
Lâm Chí Dương nhìn bà ta, “Có cần tôi đi với bà không?”
Phương Tố lắc đầu, “Không cần, không cần.
Tôi qua một mình là được rồi.”
Lâm Chí Dương đi qua theo thì tình cảnh không đúng lắm.
Bản thân ông ta và Phương Tố cũng không có quan hệ gì, đi với Phương Tố qua chào hỏi chồng trước, làm vậy lại giống như là họ có quan hệ gì đó.
Lâm Chí Dương cũng không ép buộc, ừ một tiếng, “Vậy được rồi, tôi ngồi đây chờ bà vậy.”
Phương Tố đứng dậy và đi về phía Trì Chúc.
Biểu cảm Trì Chúc khó mà nói thành lời.
Thật ra cũng còn khá tốt chỉ là nhìn qua trông ông ta hơi lạnh lùng.
Phương Tố đi đến bên cạnh cất giọng khô khốc nói, “Ông cũng ở đây à, thật là khéo quá.”
Trì Chúc thậm chí không thèm nhìn bà ta mà vẫn duy trì tư thế trước đó.
Phương Tố vẫn cố căng da mặt mà ngồi xuống, bà ta nói, “Vừa nãy tôi có thấy A Uyên ở chỗ này, sao hai người lại qua tới tận chỗ này luôn vậy?”
Trì Chúc ngước mắt lên nhìn Phương Tố, nhìn một lúc lâu mới thả lỏng vẻ mặt, “A Uyên nói qua đây, có lẽ là nó cố ý.”
Phương Tố lập tức có chút xấu hổ, bà ta liếm môi một cái, “Người kia là một người bạn, trong nhà có chút chuyện nhờ tôi giúp.”
Thật ra Trì Chúc cũng đã nghĩ kĩ, Cố Tư có thể đi theo tới đây nghĩa là Phương Tố và người kia cũng không có gì.
Ông ta gật đầu, “Là như vậy à?”
Phương Tố còn nói, “Hôm đó tôi đi cũng chưa kịp chào hỏi gì với ông, chủ yếu là trong nhà gọi về rồi sau đó có chút gấp gáp.”
Bà ta không tự tại lắm mà cười cười, “Chẳng qua có lẽ ông cũng không để ý đến cái này lắm.”
Trì Chúc không tiếp lời này, mà là dùng cằm chỉ về phía Lâm Chí Dương, “Người kia, là đối tượng hẹn hò à?”
“Không, không phải, không phải.” Phương Tố giải thích có vẻ hơi sốt ruột một chút, “Không phải đối tượng hẹn hò, chỉ là một người bạn.”
Trì Chúc lại nhìn chằm chằm vào Lâm Chí Dương, vừa lúc Lâm Chí Dương cũng nhìn sang đây.
Lâm Chí Dương biết thời biết thế hơn