Trì Uyên đợi đến trưa mới tan sở, liền đến phòng làm việc của Trì Chúc xem xét.
Trì Chúc không trở lại, trong phòng làm việc văn kiện vẫn còn để ở bên kia, có một phần văn kiện đã được mở ra xem, cũng có thể thấy chắc là đã xem được một nửa.
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào nó hai lần, rồi quay đi.
Anh trực tiếp lái xe, trở về nhà tổ.
Sau khi xuống xe, Trì Uyên nhìn vào bên trong bãi đậu xe.
Xe của Trì Chúc không có ở đây, xem ra vẫn chưa trở về.
Không về nhà, lại đi ra ngoài lâu như vậy, anh đã biết, Trì Chúc đang đi làm chuyện gì.
Trì Uyên quay người đi về phía nhà chính, mới đi được mấy bước liền nhìn thấy bà Hai từ trong hoa viên đi ra.
Bà Hai ăn mặc tinh xảo, giống như là muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy Trì Uyên, bà Hai cũng ngạc nhiên.
Nhưng sau đó bà lại cười, “A Uyên đã về rồi, ai chà, xem ra quan hệ con và Tiểu Tư ngày càng tốt nhỉ, buổi trưa nào cũng về nhà thăm một tí.”
Trì Uyên kêu một tiếng thím Hai, rồi không nói gì nữa.
Bà Hai ừ một tiếng, còn nói, “A Uyên à, không phải thím Hai nói con, con với tiểu Tư phải tìm cơ hội, mà tái hôn đi, không có giấy hôn thú này trói buộc, không phải nói biến số thật quá lớn.
Trì Uyên nhếch miệng, “Không có việc gì, giấy hôn thú cũng không bằng con cái, có giấy hôn thú biến số cũng lớn, nhưng cũng không giống việc có đứa trẻ.”
Bà Hai nhìn Trì Uyên, haha một tiếng,” Ngược lại con nghĩ rất thoáng.”
Trì Uyên đối nàng gật gật đầu, không nói gì khác nữa, trực tiếp đi nhà chính.
Bà cụ và Cố Tư đều không ở dưới lầu, phòng bếp thì đang nấu cơm.
Trì Uyên nhìn một vòng liền đi lên lầu.
Cố Tư đang ngủ, Trì Uyên đẩy cửa đi vào, âm thanh nhẹ nhàng hơn.
Anh chầm chậm đi qua ngồi xuống bên cạnh Cố Tư, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của cô.
Thời gian nghỉ của Ninh Tôn bên kia đã được quyết định, thời gian mặc dù không tính là quá lâu, nhưng củng đủ để anh ta có thể buông lỏng một chút.
Chờ Ninh Tôn trở lại cũng là lúc nói chuyện này một cách rõ ràng.
Cố Tư ngủ rất yên bình, căn bản không phát hiện Trì Uyên trở về.
Trì Uyên ngồi dựa vào đầu giường, không bao lâu sau thì có tin tức gửi tới điện thoại.
Là tin của cấp dưới, chủ yếu nói về một số tin từ cuộc thẩm vấn.
Những người đó không phải là quản lý chính, chuyện họ biết đều là chuyện bên ngoài.
Nhưng cũng đủ để Trì Uyên khóa chặt mục tiêu.
Trì Uyên trả lời đã biết, sau đó buông điện thoại xuống.
Cố Tư để điện thoại di động sang một bên, anh tiện thể cầm lên xem qua.
Trên đó có cuộc gọi của Chương Tự Chi, nhưng nó đổ chuông được ba bốn giây rồi tắt máy, không biết có phải gọi nhầm hay không.
Trì Uyên không để ý, cứ ở bên Cố Tư như vậy, cho đến khi người làm đến bảo hai người họ đi xuống ăn cơm.
Tiếng gõ cửa của người hầu đánh thức Cố Tư, Cố Tư vừa mở mắt đã thấy Trì Uyên ở đó, hiển nhiên là giật mình.
Trì Uyên từ trên giường đi xuống, “Hôm nay em có cảm thấy mệt mỏi không? Anh nhìn em ngủ rất say.”
Cố Tư ậm ừ, bị Trì Uyên kéo đứng dậy, “Chẳng qua ngủ được rất ngon, hiện tại đầu óc cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái.”
Trì Uyên giúp đỡ Cố Tư sửa lại tóc một chút, “Cũng không có ngủ nhiều, anh sợ em sẽ khó chịu.”
Cố Niệm ừ một tiếng, “Đi ăn cơm đi, tỉnh lại liền thấy đói.”
Trì Uyên cười lên, không hiểu sao cảm thấy Cố Tư như thế này rất đáng yêu.
Hai người gặp bà cụ từ trong phòng đi ra ngoài hành lang, nhìn thấy Trì Uyên quay lại, bà cụ không khỏi kinh ngạc.
Nhưng mà bà chỉ hỏi, “Ba con không có đi theo trở về à?”
Trì Uyên lập tức liền bật cười, anh hơi do dự một chút mới nói, “Ba con, đoán chừng đang ở cùng một chỗ với mẹ con.”
Bà cụ cùng Cố Tư có chút sững sờ, Cố Tư phản ứng nhanh hơn, “Ba anh đi qua tìm?”
Trì Uyên mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng cảm giác đúng đến tám chín phần mười, “Anh cảm thấy đúng như thế.”
Tật xấu thích buôn chuyện của Cố Tư lại nổi lên, cô vội vàng móc điện thoại di động ra, “Mọi người đi xuống ăn cơm trước, con gọi điện thoại hỏi một chút.”
Cô ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng tỏ vẻ lén lút, khiến bà cụ ở bên cạnh cũng bị chọc cười, “Trông bộ dáng này của con thật giống như giữa hai người bọn họ có