Thời gian ăn cơm của mấy người đàn ông có hơi lâu.
Cuối cùng Cố Tư đợi không nổi nữa, liền gọi cho Phương Tố, Mạnh Sướng cùng nhau đi quay về câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Phương Tố thực sự là có chút không yên tâm, lúc từ phòng bao đi ra ngoài, bà còn cố ý đi tới chỗ Trì Chúc.
Cũng không biết cúi đầu nói cái gì, Trì Chúc liền ngẩng đầu mỉm cười, còn nói với bà một câu yên tâm đi.
Hình như là sợ lạnh nhạt với Lâm Chí Dương, Phương Tố cũng nói vài câu ăn uống vui vẻ với Lâm Chí Dương.
Như vậy mới xoay người rời khỏi phòng bao với Cố Tư.
Đóng cửa phòng bao, Cố Tư liền thở ra một hơi, sau đó bật cười.
Cô nói: “Thật là khó chịu! Bác xem xem bữa cơm này bầu không khí trên bàn ăn này kiểu gì vậy chứ?”
Trên bàn ăn là một bầu không khí nhạt nhẽo.
Có lúc Trì Chúc nói chuyện, vừa vặn chặn đứt câu nói của Lâm Chí Dương, khiến cho bầu không khí có chút lúng túng.
Mà có lúc Trì Uyên nói chuyện lại cũng vừa vặn chặn đứt lời nói của Ninh Tôn.
Bốn người đàn ông này cứ mãi không ngừng âm thầm phân cao thấp.
Cố Tư nói hối hận khi gọi Trì Uyên tới đây.
Phương Tố theo sát ở bên cạnh liền nói một câu: “Thực ra tôi cũng rất hối hận khi mà đồng ý Lâm Chí Dương gọi ông ấy tới đây.”
Đối với bầu không khí khó xử như bây giờ, không bằng ngay từ đầu thẳng thắn từ chối.
Cố Tư nghe bà nói như vậy, lại cảm thấy bản thân ở đây, thực ra cũng không có cái gì để mà so đo.
Vừa rồi, bầu không khí giữa Trì Chúc và Lâm Chí Dương lại càng gượng gạo.
Thật sự Cố Tư có hơi bất ngờ, đàn ông trung niên thì ra lại càng ấu trĩ.
Mấy người đi vào bên trong phòng bao câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Cố Tư hơi mệt, liền cứ vậy trực tiếp nằm luôn trên ghế sopha.
Phương Tố cầm thiệp mời của Mạnh Sướng, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chăm chú nhìn vào ảnh cưới của cô và Tiểu Lâm: “Hai người thật sự là vô cùng có tướng phu thê đó, nhìn hạnh phúc quá.”
Mạnh Sướng cười nói: “Đúng ạ, rất nhiều người đều nói như vậy.”
Phương Tố nâng mắt nhìn Mạnh Sướng chăm chú một hồi: “Thật ra tôi biết cháu là một cô gái tốt.”
Trong đôi mắt kia mang theo một ít tâm tư, Mạnh Sướng có chút không hiểu lắm.
Nhưng trong lòng cô lại lộp bộp một tiếng.
Cố Tư nằm trên ghế sopha, vốn là đang bàn luận tỉ mỉ về việc Mạnh Sướng kết hôn, kết quả nói một hồi lại không biết bản thân đã thiếp đi từ lúc nào rồi.
Tỉnh dậy lần nữa liền cảm giác có người đang ở gần mình, mùi rượu nồng nặc làm cô có hơi khó chịu.
Cố Tư theo phản xạ liền đẩy ra, sau đó mắng một câu cút.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Trì Uyên: “Quả nhiên ngay cả anh em cũng không nhận ra được, em đúng là ngủ đến ngốc rồi.”
Cố Tư mở mắt, trong phòng bao chỉ còn lại cô và Trì Uyên, người khác đi từ lúc nào cô một chút cũng không biết.
Cô chậm rãi ngồi dậy: “Người anh toàn là mùi rượu, em sao có thể nhận ra anh được.”
Trì Uyên liền ngồi xuống bên cạnh cô, thở ra một hơi dài, sau đó nói: “Bữa cơm này ăn thật là mệt, hơn nữa còn chẳng vui vẻ gì.”.
Ngôn Tình Sủng
Cố Tư hừ một tiếng mỉm cười: “Anh cũng làm cho người khác không vui vẻ còn gì.
Đừng có oán trách, cũng như nhau cả.”
Nói xong câu này, cô liền hỏi bà Phương và ông Trì cùng nhau rời đi hay là đi cùng với ngài Lâm kia.
Cái này Trì Uyên căn bản không nhớ rõ.
Lúc anh tới đây, mấy người kia nói muốn rời đi, anh cũng không quan tâm.
Nhưng nhìn thái độ hôm nay của Trì Chúc, lại còn có tâm tư của Lâm Chí Dương, theo cảm giác mà nói, cuối cùng Phương Tố hẳn là sẽ bị Trì Chúc dắt về nhà.
Hôm nay biểu hiện của Phương Tố vô cùng rõ ràng.
Thật ra mọi người đều uống hơi nhiều, cuối cùng Trì Chúc và Lâm Chí Dương đều muốn cùng nhau phân cao thấp, không ngừng kính rượu đối phương, kết quả đều có chút kích động mà mất đi sáng suốt.
Hai người đi đường đều có hơi lắc lư, Phương Tố trước tiên lại chỉ chú ý tới Trì Chúc.
Bà lập tức đi tới đỡ lấy Trì Chúc, sau đó còn mang theo chút tức giận từ trước, nói ông không nên uống nhiều như vậy.
Thật ra đối với người mình quan tâm, có lúc là giấu sự oán trách ở trong lòng.
Trước đây Trì Chúc không hiểu lắm, bây giờ Phương Tố như vậy, liền ngay lập tức hiểu rõ ràng.
Ông cảm thấy không hẳn chỉ bản thân mình hiểu rõ, Lâm Chí Dương hẳn là cũng đã hiểu rồi.
Cố Tư chậm chạp đứng dậy một lúc lâu, sau đó mới rời đi cùng Trì Uyên.
Cô thật sự là do dự rất lâu mới hỏi: “Ninh Tôn thì sao, cũng uống nhiều ư?”
Trì Uyên hừ một tiếng, có chút trào phúng: “Anh đã uống thành như vậy rồi, cậu ta có