Buổi trưa tan làm, Trì Uyên và Trì Chúc cùng trở về nhà, anh ngồi xe của Trì Chúc.
Xe đi được nửa đường, điện thoại của Trì Chúc liền vang lên.
Lúc đó điện thoại đặt ở chỗ để đồ giữa ghế người lái và phó lái.
Trì Uyên thuận tay liền cầm điện thoại lên, liếc qua một cái, trên màn hình hiển thị ông Tùy.
Trì Uyên lại không bất ngờ, dù sao thì hai nhà cũng có hợp tác qua lại, gọi điện thoại cho nhau cũng là chuyện bình thường.
Anh trực tiếp giúp nhận điện thoại, hơn nữa còn cầm giúp ông.
Trì Chúc chỉ là nhìn lướt qua, trước tiên mở miệng: “Xin chào.”
Ông Tùy ở bên kia nói một tiếng: “Tổng giám đốc Trì, bây giờ bận không?”
Giọng Trì Chúc mang theo ý cười: “Không bận, đã tan làm rồi.”
Ông Tùy ậm ừ, cũng không nói về chuyện công việc, mà hỏi Trì Chúc tối nay có thời gian không, muốn hẹn ông ăn một bữa cơm.
Trì Chúc rõ ràng có hơi bất ngờ, ông cười: “Sao vậy? Là trong nghiệp vụ của chúng tôi bên này có vấn đề gì sao?”
Ông Tùy vội vàng giải thích: “Không có không có, không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ là nghĩ chúng ta cũng lâu rồi không gặp mặt, mời ông bữa cơm thôi.”
Ông Tùy đã nói như vậy, dù có việc gì hay không, Trì Chúc cũng không có cách nào từ chối.
Vì vậy ông sảng khoái đồng ý: “Được rồi, vậy ông quyết định thời gian đi.”
Ông Tùy không lập tức đưa ra thời gian và địa điểm, chỉ nói lát nữa báo lại cho Trì Chúc.
Sau đó cúp điện thoại.
Trì Uyên quay đầu nhìn Trì Chúc: “Nghe ý của ông ấy có vẻ chỉ mời mình ba, không có người khác.
Chẳng lẽ có lời gì đó muốn nói ở trên bàn ăn với ba?”
Trì Chúc cũng có hơi không hiểu rõ ràng.
Ông nghĩ một lát mới nói: “Đến lúc đó lại nói đi.
Dù sao ba cũng không nghĩ ra được.
Giữa ba và ông ấy có thể có chuyện gì cần nói chứ.”
Vì giữa Cố Tư, Tùy Mị và Trì Uyên luôn âm thầm có chuyện vướng mắc, quan hệ giữa Trì Chúc và ông Tùy cũng có chút khó xử.
Bọn họ đã rất lâu không có tiếp xúc qua lại rồi.
Ngay cả giao tiếp về mặt công việc cũng đều là giao cho trợ lý đi làm.
Cứ như vậy về tới nhà tổ.
Cố Tư cũng không ở nhà.
Một mình bà cụ ngồi ở trên ghế sopha phòng khách, đang nghe nhạc, nhìn thấy hai người quay về, chỉ lướt mắt nhìn qua.
Ban đầu Trì Uyên cho rằng Cố Tư đang ở trên tầng, liền nghĩ muốn đi lên nhìn một lát.
Kết quà bà cụ chậm rãi bảo: “Đừng lên nữa, Tiểu Tư ra ngoài rồi.”
Trì Uyên dừng lại: “Ra ngoài rồi? Cô ấy ra ngoài làm gì vậy? Đi một mình ạ?”
Bà cụ biết nhưng cũng không rõ ràng lắm, bà nói: “Tiểu Tư đi có hơi vội vàng, nói là thằng bé nhà họ Chương kia xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho con bé, bảo con bé qua đó giúp đỡ.”
Bà cụ dựa vào ghế sopha: “Nhưng lúc Tiểu Tư rời đi nói với bà, không phải chuyện gì lớn, không cần lo lắng.”
Trì Uyên nhíu chặt mày.
Chương Tự Chi thường xuyên xảy ra chuyện, lớn nhỏ đều có, bây giờ lại gọi Cố Tư tới, anh thật sự là không yên tâm.
Vì thế anh xoay người đi ra ngoài phòng khách, đứng ở khoảng trống trước nhà chính, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Tư.
Gọi lần đầu tiên Cố Tư căn bản không nhận điện thoại.
Trì Uyên có hơi lo lắng, lập tức gọi cuộc thứ hai.
Lần này chuông reo một lúc lâu, Cố Tư cuối cùng cũng nhận điện thoại.
Tình hình bên kia của cô nghe thấy có hơi ồn ào.
Trì Uyên trực tiếp mở miệng hỏi cô đang ở đâu.
Cố Tư liền thở ra một hơi: “Em đang ở đồn cảnh sát, lão Chương ở đây xảy ra chút chuyện, em đến nộp tiền bảo lãnh để mang anh ấy ra ngoài.”
Trì Uyên dừng một lúc mới nói: “Cậu ta sao thế?”
Cố Tư hình như ở đây có chút không tiện: “Chuyện này lát nữa em nói với anh.
Bây giờ ở đây phải làm thủ tục, đang hơi vội.”
Trì Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Em ở đó chờ chút, bây giờ anh tới đó.”
Cũng không đợi Cố Tư nói gì, Trì Uyên trực tiếp cúp điện thoại.
Thậm chí anh còn không chào bà cụ và Trì Chúc, đi thẳng tới nơi đỗ xe bên kia.
Từ nhà tổ tới đồn cảnh sát, quãng đường cũng không được xem là quá gần.
Nhưng may mà một đường đều là đèn xanh.
Chờ đến khi xe của Trì Uyên dừng lại ở cổng đồn cảnh sát, Cố Tư và Chương Tự