Lúc chạng vạng tối, Trì Uyên nhận được tin tức từ cấp dưới, hai chiếc xe theo dõi kia đã bị họ điều tra ra, quả nhiên đều là biển số giả.
Hiện giờ hai chiếc xe này đang bị vứt cạnh một bác rác ở ngoại thành.
Xem ra lại giống như vụ bắt cóc Mạnh Sướng lần trước, cả hai chiếc xe đều bị vứt bỏ sau khi gây án xong.
Trì Uyên cũng không đi xem hai chiếc xe này, chỉ bảo cấp dưới đi qua kiểm tra một chút xem có tin tức gì đáng giá hay không.
Chẳng qua nghĩ chắc hẳn cũng chả có thứ gì.
Dù sao, nửa đường bị bọn họ phát hiện, phía bên kia nhất định sẽ xử lý sạch sẽ.
Trì Uyên đang ở phòng làm việc, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan sở.
Trước đó anh đã nhắn tin trả lời cho Tùy Mị, hẹn địa điểm gặp mặt, trực giác của anh cho rằng Tùy Mị có chuyện gì đó muốn nói với anh.
Vì vậy Trì Uyên gọi điện thoại cho Cố Tư, anh không nói rõ ràng ở trong điện thoại, chỉ nói gặp mặt Tùy Mị bàn bạc một số chuyện.
”
Cố Tư dường như không quan tâm chút nào, ừm ừm hai cái rồi nói, “Anh cứ đi đi, dù sao em cũng không có chuyện gì.
”
Trì Uyên không biết tại sao nhưng trong lòng có chút không thoải mái.
Anh đã nói là muốn gặp mặt Tùy Mị, Cố Tư làm sao không ghen một chút xíu nào.
Cô ấy đối với anh thực sự vẫn yên tâm như vậy.
Anh không thoải mái, cho đến khi nhìn thấy Tùy Mị mới hơi ép cảm xúc xuống.
Tùy Mị ăn mặc rất giản dị, hoàn toàn khác hẳn với sự hào nhoáng mỹ lệ trước đây.
Hai người chọn một quán cà phê, họ không gọi gì khác ngoài cà phê.
Nhìn như vậy nghĩa là họ không có ý đinh ở lại quá lâu.
Trì Uyên trực tiếp nói, “Như thế nào? Có chuyện gì muốn nói với tôi sao.
”
Tùy Mị đẩy điện thoại di động qua, “Những thứ này em nhìn không hiểu, anh có thể giúp em điều tra một chút được không, bản thân em không tiện ra tay lắm.
”
Trì Uyên không lập tức nhìn điện thoại di động, mà nhìn chằm chằm Tùy Mị, “Cô tin tưởng tôi vậy sao?”
Tùy Mị gật đầu, giọng nói rất thành khẩn, “Anh nhìn em đi, bên cạnh em nào có ai khác, em có thể tin tưởng được cũng chỉ có mình anh.
”
Cô tựa lưng vào ghế ngồi, cả người lộ ra chút tịch mịch.
Cô nói, “Thực ra thì em cũng không có người bạn nào, từ nhỏ tới lớn em không có nhiều thời gian dành riêng cho bản thân mình, không có cơ hội đi kết bạn.
”
Cô đã được đào tạo để trở thành một người nổi tiếng,mà mọi hành động của người nổi tiếng đều phải được kiềm chế.
Cô không thể thả lòng mình, cũng như không thể hòa nhập với người khác.
Ngược lại, cô theo bà Cả đi tham gia rất nhiều buổi dạ tiệc gặp mặt.
Nhưng trên thực tế, tất cả điều này đều có mục đích, hay hoặc là nói tất cả những người tham gia dự tiệc cùng người nổi tiếng gặp gỡ, đều có mục đích riêng.
Không ai có thể thực sự coi ai đó là bạn.
Cho nên trong hai ngày qua, cô rất nghiêm túc nhìn lại bản thân,ở một vài phương diện, cô thật sự không bằng Cố Tư.
Cố Tư có Ninh Tôn, còn có Chương Tự Chi một người có thể vì cô mà liều mạng.
Tối hôm qua, Tùy Mị đột nhiên nghĩ tới lần đi chọn lễ phục đó, Chương Tự Chi muốn trút giận thay cho Cố Tư, đã xé nát bộ lễ phục mà cô coi trọng ngay tại chỗ.
Lúc đó cô chỉ tức giận, bây giờ nghĩ lại, không thể không nói, cô có chút hâm mộ Cố Tư.
Chương Tự Chi nổi tiếng là tính khí lừa bịp, không ai quen được, ngay cả ông cụ nhà mình cũng có thể động thủ.
Nhưng anh ta coi Cố Tư như bảo bối, mà che chở bảo vệ.
Có một số chuyện không nghĩ ra được,nghĩ kĩ lại liền phát hiện, trong cuộc sống của mình trên đời thực sự tồi tệ hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Trì Uyên lúc này mới cầm điện thoại di động của Tùy Mị xem qua một chút.
Lượng thông tin bên trong hơi lớn.
Kế toán vào sổ số lượng rõ ràng