Cố Tư cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong bát, không nói lời nào, vẻ mặt có phần lạnh lùng.
Tuỳ Mị được quản gia mời vào, thấy mấy người còn đang ăn cơm, nên có chút ngại, "Thực xin lỗi, cháu tưởng mọi người đã ăn xong, xem ra cháu đến sớm quá rồi."
Bà cụ nói không sao, liền nói: "Vậy cháu chờ một chút đi, cháu tới đây tìm A Uyên sao?, có chuyện gì không?"
Tuỳ Mị ừ một tiếng, "Cháu có chuyện cần bàn với anh ấy."
Trì Uyên quay đầu bảo Tuỳ Mị ra ngoài đợi một lát, nói rằng anh sẽ ra liền.
Chờ Tuỳ Mị xoay người ngồi trên sô pha, Trì Uyên mới nhìn Cố Tư.
Cố Tư ăn cơm trong bát mấy miếng, cô đang lau miệng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bà cụ bên cạnh hạ giọng: "Cháu và cô ấy còn có chuyện cần nói à? Làm gì mà mời người ta tới nhà luôn vậy?
Trì Uyên chớp mắt, "Quả thật có một số chuyện cần nói, đều là chuyện của công ty, bà đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu."
Cố Tư đặt khăn giấy xuống đứng dậy, "Cháu ăn xong rồi, hai người ăn từ từ, cháu ra ngoài đi loanh quanh."
Cô lững thững ra khỏi phòng ăn và chào Tuỳ Mị khi đi ngang qua phòng khách.
Tuỳ Mị nhìn Cố Tư, sau đó gật đầu nhẹ.
Cố Tư đi ra khỏi tòa nhà chính, bên ngoài hơi tối, cô đi về phía sân sau.
Trì Cảnh ở đằng kia thu dọn đồ đạc, có vẻ như lại phải đi ra ngoài.
Trì Cảnh nhìn Cố Tư đi về phía này, liền dừng lại.
Chờ Cố Tư đi tới, anh nói: "Trời tối rồi, đừng cố đi bộ ra ngoài quá lâu."
Cố Tư gật đầu, "Anh đi ra ngoài à? Giờ muộn thế này là đi hẹn hò sao?"
Trì Cảnh khẽ nhíu mày, "Không phải hẹn hò, chỉ là ra ngoài gặp một người bạn." Cố Tư cười thầm, "Nếu là bạn khác giới, cứ tiếp cận thử đi.
Anh hiếm khi ra ngoài vì một người đặc biệt như vậy."
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Cố Tư thêm vài lần, "Không ngờ em khá hiểu anh."
Cố Tư đi tới sân sau, nói gì đó, "Em không biết rõ về anh, nhưng bình thường anh không kết bạn với nhiều người lắm.
Chỉ là em phỏng đoán thôi."
Trì Cảnh hờ hững nhìn Cố Tư đang mang thai bước đi, một lúc lâu sau mới nở nụ cười.
Trì Uyên đã ăn xong, anh bước ra gọi Tuỳ Mị lên lầu, hai người vào phòng làm việc.
Trì Uyên nhíu mày, "Ông nội cô rốt cuộc có thể nhúngt tay được đến tận đâu vậy?"
Tuỳ Mị cũng không biết rõ, cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trì Uyên, nhìn những thứ này, "Anh biết không, em nhìn thấy nhiều thứ như vậy thật sự rất sợ.
Em đặc biệt sợ có ngày chuyện này bị lật tẩy ra, Tuỳ gia chúng em coi như chấm hết.
"
Mấy thứ này là được lấy từ chỗ ông cụ, trong lòng Tuỳ Mị vô cùng
Mà ông cụ hai ngày nay vẫn luôn bí mật đến phòng ông cả, hai người cũng không biết đang bàn bạc chuyện riêng gì.
Ông cụ ngày càng lớn tuổi, nếu trong tay thật sự có chút việc gì không rõ, bây giờ Tùy Tĩnh không còn nữa, có thể là chuyển cho ông cả, hoặc chuyển giao cho cô.
Bây giờ ông cụ không hay nói chuyện với cô ta nhưng thường xuyên đến gặp ông cả.
Tuỳ Mị cảm thấy rằng ông cả là mục tiêu của ông cụ.
Ông cả luôn hiếu thuận, dễ bị thuyết phục
Việc ông cụ chọn ông tacũng là điều dễ hiểu.
Cố Tư xoay người ra ngoài.
Cô đợi cho đến khi trời tối hẳn rồi mới từ từ quay trở lại tòa nhà chính.
Bà cụ đang ngồi trong phòng khách ở tầng dưới.
TV có bật, nhưng bà cụ rõ ràng là không xem, vẻ mặt có chút nghiêm túc không biết