Tùy Mị đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn ông cụ ở bên cạnh, cả mặt bất lực.
Ông cụ lạnh mặt, đương nhiên là những lời vừa rồi của Trì Uyên, đều đã nghe rõ ràng.
Ông hừ lạnh một cái: “Không biết tốt xấu.”
Tùy Mị mím môi, âm thanh trầm thấp yếu ớt, nghe giống như mang một chút ấm ức: “Anh ấy nói thế, ông nội con thật sự không còn cách nào khác, không phải là con không cố gắng.”
Ông cụ xua tay, đưa hai tấm vé xem phim cho Tùy Mị: “Được rồi, cầm lấy đi, tùy con xử lý như thế nào.”
Nhìn bộ dạng ông thật sự không vui vẻ.
Tùy Mị bị mất mặt, thực sự cũng giống như ông bị mất mặt theo.
Tùy Mị chính là bộ mặt của nhà họ Tùy.
Tùy Mị cầm vé xem phim, cúi đầu nhìn, sau đó thở dài: “Từ lâu mọi việc đã như vậy rồi, Trì Uyên vẫn không có cảm giác đối với con, có lẽ thật sự là sẽ không thích con.”
Ông cụ không muốn nghe những lời như vậy, xua tay một lần nữa: “Được rồi được rồi, đi đi.”
Lúc này Tùy Mị mới đi ra khỏi phòng ông cụ.
Ông cụ đợi Tùy Mị đã đi rồi, đi qua đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến tủ quần áo, mở két sắt ra, lấy văn kiện ở bên trong ra.
Sau khi Tùy Mị đi xuống lầu ngồi ở ghế sofa, tất cả biểu cảm trên mặt đều thu lại.
Thực sự câu trả lời của Trì Uyên lúc nảy nằm trong dự liệu của cô ta, nhưng cho dù bản thân đã nghĩ đến Trì Uyên sẽ nói như vậy, nhưng cô vẫn như cũ cảm thấy khó chịu.
Trì Uyên không biết tình huống bên này của cô, nên những lời anh nói đều là những lời muốn nói chân thực của anh.
Điều này mới chính là chỗ khiến Tùy Mị khó chịu nhất.
Tùy Mị nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra, gởi cho Trì Uyên một tin nhắn, ý đại khái là hỏi anh khi nào có thời gian, cô gởi vé xem phim đến cho anh.
Trì Uyên không có trả lời cô, cũng không biết là không nhìn thấy, hay là đã nhìn thấy những cảm thấy không nhất thiết phải trả lời.
Tùy Mị sờ điện thoại dựa vào ghế sofa, có chút thất vọng.
Trong lòng có chút khó chịu, nhưng loại khó chịu này lại khiến người ta chịu không được, âm ĩ, buồn rầu.
Cứ ngồi như vậy không biết bao lâu, Tùy Mị lấy điện thoại ra, lướt Wechat.
Bạn bè của cô ta cũng không nhiều, nội dung vòng bạn bè cũng không nhiều, mấy ngày hôm nay cô ta ở nhà buồn chán, không có việc gì thì lướt vào đó, xem cuộc sống người khác như thế nào.
Tùy tiện lướt một chút, thì Tùy Mị nhìn thấy vòng bạn bè của Trì Uyên, nội dung vừa được đăng nửa tiếng trước.
Anh đăng một tấm ảnh, trong ảnh là hai quyển chứng nhận kết hôn, sau đó kèm theo chữ chỉ có hai từ: hạnh phúc.
Tùy Mị nhìn trên đó một lúc lâu, giãn mày rồi lại cau mày.
Thực sự cũng không phải là nằm ngoài dự liệu, Cố Tư cũng đã mang thai rồi, cộng thêm thái độ Trì Uyên vẫn luôn nuông chiều đối với Cố Tư.
Hai người bọn họ tái hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
Thoát ra khỏi Wechat, Tùy Mị thở dài.
Sau một lúc lại đột nhiên mỉm cười.
Mà Trì Uyên bên kia buổi chiều không có đến công ty, anh về đến nhà đăng lên vòng bạn bè rồi cầm hai quyển chứng nhận kêt hồn nhìn đi nhìn lại.
.
ngôn tình ngược
Cố Tư hơi mệt, nên tắm rửa một chút, rồi nằm liền giường ngủ thiếp đi.
Trì Uyên một tay cầm chứng nhận kết hôn, dùng tay còn lại từ từ xoa đầu Cố Tư.
Thực sự là cảm thấy rất hạnh phúc.
Qua một lúc, anh rũ mắt nhìn Cố Tư ở bên cạnh.
Sau đó lại có chút không mùi vị lắm, anh thì kích động đứng ngồi không yên, nhưng Cố Tư phản ứng gì cũng không có.
Cô quá bình thường rồi.
Trì Uyên cảm thấy bản thân có chút khác người, lúc trước Cố Tư không muốn tái hôn, trong lòng anh khó chịu.
Sau đó Cố Tư không ghen, trong lòng anh khó chịu.
Bây giờ tái hôn rồi, Cố Tư không kích động, trong lòng anh vẫn khó chịu.
Bây giờ Trì Uyên không thể hiểu được thói quen của mình.
Có thể con người chính là tham lam, càng có được càng muốn nhiều hơn.
Trì Uyên đợi một lúc, đặt đồ xuống, trượt người xuống, nằm bên cạnh Cố Tư.
Vốn dĩ Cố Tư đang ngủ say, sau đó có thể là xuất phát theo bản năng, nghiêng người nhích về phía ngực Trì Uyên.
Trì Uyên cảm thấy hơi thoải mái một chút, đưa tay ôm cô rồi nhắm mắt lại.
Cả một