Ngày hôm sau, Cố Tư vẫn còn đang ngủ thì điện thoại rung lên.
Người gọi là Trì Uyên đã đi làm.
Trì Uyên đang ở công ty, anh vừa họp xong.
Anh nói muốn dành thời gian đưa Cố Tư đi gặp những người đồng hương kia một chút.
Mọi người đã nhắc rất nhiều lần, nói bọn họ muốn trực tiếp gặp mặt cảm ơn cô.
Cố Tư cũng nhớ tới chuyện này.
Trước đó cô cũng đã từng nói qua muốn dành thời gian để gặp những người đồng hương này.
Ai ngờ trí nhớ của cô bây giờ cũng không tốt lắm, nói xong xoay qua xoay lại thì quên mất.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Trì Uyên, Cố Tư chậm rãi ngồi dậy.
Bên ngoài trời đã sáng, cô mơ mơ màng màng trả lời.
Sau đó Trì Uyên nói trưa anh về nhà ăn cơm, cơm nước xong xuôi anh sẽ mang cô đi gặp những đồng hương kia, anh bảo Cố Tư chuẩn bị một chút.
Cố Tư ừ hai tiếng, sau đó híp mắt, “Em biết rồi.”
Trì Uyên cúp máy, Cố Tư ngồi ở đó thư giãn một lúc lâu, cuối cùng cô lại nằm xuống tiếp.
Gần đây giấc ngủ của cô rất tốt.
Có lẽ cô đang trong quá trình mang thai nên cả người thật sự bước vào giai đoạn vô cùng thoải mái.
Cô nằm ở trên giường lại mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc này là người làm bưng đồ ăn đến đánh thức cô.
Cố Tư nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó cô chọn một bộ quần áo, sau đó đi trang điểm để bản thân có sức sống hơn một chút.
Sau đó cô mới ngồi xuống chậm rãi ăn cơm, điện thoại đặt ở một bên.
Lúc đầu Cố Tư đang xem tin tức thì điện thoại rung lên.
Là Tùy Mị gọi điện thoại tới.
Cố Tư bị giật nảy mình, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại hơi ngạc nhiên.
Cô và Tùy Mị cũng không có cái loại quan hệ mà có thể gọi điện thoại trò chuyện tán gẫu trời đất.
Cho nên cuộc điện thoại này của Tùy Mị không khéo đằng sau lại có mục đích gì đó.
Cuộc gọi đầu Cố Tư không nghe máy, cô cố ý làm như vậy.
Cô chính là muốn làm lơ Tùy Mị một chút.
Tùy Mị còn khá là kiên nhẫn, ngay sau đó đã gọi cuộc gọi thứ hai tới.
Lần này thì Cố Tư nghe máy, giọng uể oải, “Cô Tùy có chuyện gì vậy?”
Tùy Mị cười ở đầu dây bên kia, âm thanh có chút làm cao và giả bộ như thường.
Cô ta nói, “Cô Cố, thật ngại quá.
Gần đây tôi với A Uyên vì có một số chuyện nên cũng hay lui tới với nhau.
Hôm đó tôi đến nhà tổ nhà họ Trì mà lúc về cũng không chào hỏi với cô một tiếng.
Mấy ngày nay tôi càng nghĩ càng cảm thấy hơi bất lịch sự nên muốn gửi cô lời xin lỗi.”
Cố Tư suýt thì bật cười, cái này thú vị thật đấy.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi sự việc này xảy ra rồi mà cô ta lại đột nhiên nhắc đến.
Cũng không biết làm thế nào mà vòng cung phản xạ trong đầu cô ta lại dài đến vậy.
Cố Tư cười, “Nếu cô không nhắc tới tôi cũng quên luôn rồi.”
Tùy Mị hơi dừng lại một chút sau đó nói, “Tôi có thấy A Uyên đăng trên vòng bạn bè là hai người đã tái hôn, tôi cũng nhân tiện muốn chúc mừng các cô.”
Cố Tư ồ một tiếng, “Trì Uyên nài nỉ mãi muốn tái hôn.
Tôi cũng nghĩ tới nghĩ lui thấy không thể để người khác vớt của hời được, dù sao bây giờ tôi cũng không có phương án dự phòng nào khác vậy thì cứ giữ anh ấy lại đã rồi tính tiếp.”
Cố Tư nói chuyện thật sự có chút đâm chọt.
Có lẽ lúc đầu cô đã buông bỏ được ân oán giữa cô và Tùy Mị, nhưng nếu hai người mà gặp phải nhau, cô luôn có chút không kiềm chế được muốn nói cái gì đó khiến người kia khó chịu.
Có lẽ hai từ “địch thủ” là thích hợp nhất để mô tả hai người họ.
Tưởng đã buông tha rồi, nhưng chỉ cần gặp phải người này là không kìm được mà xù gai toàn thân lên, không kìm được mà đi tấn công người kia.
Cô đã nói như vậy rồi thì Tùy Mị cũng không còn lời gì để nói.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Tùy Mị vẫn luôn biết Cố Tư là một người nói chuyện không chừa đường lùi cho đối phương.
Thật ra hôm nay trước khi gọi điện thoại cô ta cũng đã nghĩ rất nhiều, lúc đầu cô ta nghĩ mặc kệ Cố Tư nói cái gì cô ta cũng sẽ có thể tiếp thu nó một cách khéo léo uyển chuyển.
Ai ngờ mới nói chưa được vài câu cô ta đã bị chặn họng không nói nên lời nữa.
Tùy Mị thở dài một hơi, cô ta cố gắng làm giọng nói của mình nhẹ nhàng chậm rãi hết mức có thể, “ Tôi cũng chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều mà thôi.
Giữa tôi và A Uyên không có cái gì cả, chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, lúc trước là như vậy, bây giờ cũng là như thế.”
Cố Tư ừ hai tiếng rất qua loa lấy