Cố Tư ngay lập tức gọi điện thoại cho Tử Thư ai ngờ Tử Thư cũng không bắt máy.
Điều này có chút không bình thường.
Cô cũng không xem TV nổi nữa, cô đứng dậy và gọi lại cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi thì lại nghe máy rất nhanh, giọng nói vẫn giống như vừa nãy, có vẻ có chút do dự.
Cố Tư vội vàng hỏi anh ta có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, cô nói cô cũng không liên lạc với Trì Uyên được.
Chương Tự Chi chép miệng, “A Uyên có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
Tôi tìm anh ấy là bởi vì chỗ Nhị Cáp xảy ra chút vấn đề, tôi muốn nói chuyện với Trì Uyên một chút.”
Cố Tư biết Trì Uyên đưa Nhị Cáp về làm cấp dưới để giúp anh làm việc.
Bây giờ Nhị Cáp xảy ra vấn đề vậy cũng có nghĩa là bên Trì Uyên cũng gặp phải phiền phức.
Cố Tư có chút đứng ngồi không yên, “Bên Nhị Cáp làm sao vậy?”
Chương Tự Chi thở dài một hơi, “Nhị Cáp nhập viện, bị thương cũng rất nghiêm trọng, có vẻ là bị tấn công.”
Một lúc lâu Cố Tư cũng không lên tiếng, cô hơi suy nghĩ một chút thì biết ngay chắc là Nhị Cáp giúp Trì Uyên đi điều tra việc gì đó sau đó bị phát hiện.
Nhị Cáp xảy ra chuyện, người đầu tiên bị ảnh hưởng chính là Trì Uyên.
Nghĩ như vậy, Cố Tư lại lập tức lo lắng.
Cô vội vàng nói với Chương Tự Chi, “Lão Chương, anh giúp tôi tìm Trì Uyên nhanh chút, anh nhìn xem thử Trì Uyên có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, tôi hơi sợ.”
Trạng thái của Chương Tự Chi so với Cố Tư tốt hơn nhiều, anh ta còn trấn an Cố Tư, “Đừng sợ, A Uyên không yếu như cô nghĩ vậy đâu, có rất nhiều vệ sĩ xung quanh anh ấy nữa mà.”
Mặc dù là nói như vậy nhưng Chương Tự Chi vẫn nói cho Cố Tư là anh ta sẽ cử người đi ra ngoài tìm Trì Uyên, đầu tiên là đi công ty nhà họ Trì, nếu như không có ở đó thì lại đi bên chỗ ngân hàng tư nhân nhà họ Tùy điều tra một chút.
Anh ta nói, “Có vấn đề gì tôi cũng sẽ thông báo cho cô.
Cô cứ yên tâm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Cố Tư nhớ hôm nay lúc về nhà bọn họ có đi ngang qua ngân hàng tư nhân, lúc ấy Trì Uyên còn đi qua xem xét một chút.
Cho nên nói không chừng vừa nãy Trì Uyên vội vã rời đi chính là vì anh quay lại đó xem xét tiếp.
Nghĩ như vậy cô nhanh chóng kể cho Chương Tự Chi nghe chuyện hôm nay cô và Trì Uyên đi ngang qua ngân hàng tư nhân, sau đó cô còn nói cho anh ta có lẽ Trì Uyên lại qua đó tiếp.
Chương Tự Chi im lặng vài giây sau đó anh ta nói anh ta biết rồi, anh ta biết tiếp theo nên làm như thế nào rồi.
Hai người không nói chuyện điện thoại quá lâu.
Chờ cúp máy, Cố Tư nắm điện thoại đi đến đứng ở cửa phòng khách.
Cô thật sự không thể ngồi yên.
Cô cứ đứng sốt ruột như thế ở chỗ này được một lúc thì bà cụ đi từ ngoài vào.
Cố Tư thấy bà cụ thì nhanh chóng chạy ra nghênh đón, cô gọi một tiếng bà nội trước.
Bà cụ thấy bộ dáng Cố Tư rõ ràng có chút nóng nảy thì ngạc nhiên, “Cháu có chuyện gì vậy? Đứa nhỏ này, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu nhìn xem sắc mặt cháu xem, cháu không ổn chút nào.”
Cố Tư lau mặt rồi hỏi, “Bà có số điện thoại của ba không ạ? Bà có thể cho cháu xin số được không? Cháu mới kiểm tra thì phát hiện ra cháu chưa có số của ba nữa.”
Bà cụ sững sờ nhìn Cố Tư, “Có chuyện gì vậy? Tìm nó có việc gì sao?”
Cố Tư gật đầu, cô cũng không cố ý che giấu, “Cháu gọi điện thoại cho Trì Uyên mà không ai nghe máy, cháu không yên lòng lắm.
Cháu muốn gọi hỏi ba xem anh ấy có ở công ty không.”
Bà cụ chỉ coi như Cố Tư đang giám sát Trì Uyên nên cũng chỉ bật cười, “Là như vậy à, cháu đang lo lắng cái gì vậy chứ? Giờ này thì nhất định là nó đang đi làm ở công ty mà.”
Mặc dù nói như vậy nhưng bà cụ vẫn tiện thể gọi người làm lấy điện thoại qua lướt đến số điện thoại của Trì Chúc cho Cố Tư nhìn.
Cố Tư ghi lại số của Trì Chúc, cô cầm điện thoại bước ra khỏi phòng khách đứng bên ngoài gọi điện.
Bà cụ mỉm cười lắc đầu hơi có chút bất đắc dĩ, bà cụ còn nói với người giúp việc đang đứng ở bên cạnh, “Đôi vợ chồng son này thật là dính nhau quá đấy.”
Người làm cũng hùa theo bà cụ mà cười, “Như thế này rất tốt, cái này chứng tỏ tình cảm giữa bọn họ rất tốt.”
Bà cụ ừ một tiếng, “Đúng vậy, tình cảm rất