Trì Uyên không hề nhúc nhích mà lại cười, “Nếu như tôi không đi thì như thế nào?”
Hai người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, “Ngài Trì, xin anh đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi.”
Trì Uyên cười chế nhạo một tiếng, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Anh bấm số điện thoại của ông cả Tùy.
Đầu dây bên kia nghe máy ngay lập tức, giọng nói vẫn cười xởi lởi như lúc trước.
Ông ta nói, “A Uyên, cháu bận xong rồi sao?”
Giọng điệu của Trì Uyên cũng rất tốt, “Ông cả muốn nói chuyện gì với cháu thì cứ nói luôn qua điện thoại đi chứ không cần phải khua chiêng gióng trống như vậy đâu ạ.
Người nào không biết mà nhìn thấy còn tưởng là băng nhóm xã hội đen nào đó đi ra gây chuyện thì hỏng, làm vậy ảnh hưởng không tốt đâu.”
Ông cả cười ha ha, “Đâu đến mức, đâu đến mức.
Chú cũng chỉ là muốn mời cháu qua tới uống ly trà tâm sự tý thôi mà.
Nhất định là hai đứa cấp dưới không biết ăn nói kia của chú nói chuyện không rõ ràng làm cháu hiểu lầm rồi.
Gì mà liên quan đến băng nhóm cơ chứ? Bây giờ là xã hội pháp quyền, chúng ta đều là những công dân tuân thủ pháp luật, tuân thủ pháp luật chính là nguyên tắc cơ bản, cháu nói có đúng không?”
Trì Uyên ồ một tiếng, giọng nói của anh kéo ra hơi dài, nghe có chút qua loa lấy lệ cộng thêm chút lười biếng.
Anh nói, “Nếu chỉ là uống trà vậy cháu không qua đâu.
Gần đây ngủ không được ngon, bác sĩ có dặn nhớ uống ít cà phê với trà lại.”
Thật ra lời cự tuyệt này có chút hơi bất lịch sự.
Ông cả Tùy ở đầu dây bên kia lập tức không nói gì nữa.
Trì Uyên cong khóe miệng lên, anh cũng không cảm thấy có gì không ổn, anh còn lập tức nói, “Nếu thật sự không còn có việc gì quan trọng nữa vậy cháu cúp máy trước đây.
Chú cũng biết ngày nào cháu cũng rất bận mà.
Trong công ty còn có mấy dự án hợp tác cần bàn bạc, mấy công việc bên công ty cũng nhiều nữa, thật sự rất mệt mỏi.”
Hàm ý ẩn chứa trong mấy lời này ông cả Tùy cũng có thể nghe hiểu.
Công ty nhà họ Tùy gần đây bị mắc cạn mấy dự án hợp tác không làm được tiếp nên thật sự không bận chuyện gì cả.
Sự phát triển của công ty rõ ràng đã bắt đầu đi xuống.
Ông cả Tùy ở đầu dây bên kia suýt thì nghiến răng ken két.
Thái độ của Trì Uyên với ông ta trước kia không phải là như vậy.
Quả nhiên anh có vấn đề, hôm qua gửi tin nhắn thử dò xét xem ra gửi đúng rồi.
Trì Uyên cũng không chờ ông cả Tùy nói gì tiếp mà trực tiếp cúp máy luôn.
Sau đó anh cầm điện thoại lắc qua lắc lại trước mặt hai tên vệ sĩ kia rồi trực tiếp quay vào trong xe.
Anh đóng cửa rồi khởi động xe, nhấn ga một cái vọt ra ngoài.
Hai vệ sĩ kia nhìn nhau, bọn họ không hiểu ý của Trì Uyên là gì.
Trì Uyên gọi điện thoại cho ông cả, cái này bọn họ cũng biết rõ.
Chẳng lẽ ông cả cứ như vậy để cho anh đi?
Xe của Trì Uyên biến mất ra khỏi tầm mắt thì một người trong hai vệ sĩ mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho ông cả.
Ông cả có nghe máy nhưng cấp dưới còn chưa kịp hỏi cái gì ông ta đã mở miệng mắng ngay một câu vô dụng.
Sau đó điện thoại lại bị cúp máy.
Hai tên cấp dưới nhìn nhau, bọ họ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Mà Trì Uyên lái xe đi thẳng qua Club của Chương Tự Chi.
Lúc anh đến nơi thì Lương Ninh Như vẫn chưa tới.
Chương Tự Chi vừa rửa mặt và thay quần áo xong xuôi đang đi từ lầu hai xuống.
Anh ta vừa thấy Trì Uyên lập tức nói ngay, “Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt anh nhìn qua cứ là lạ thế nào ấy, ai chọc giận anh à?”
Sau khi nói xong anh ta lập tức lại nói thêm một câu, “Với thân phận địa vị hiện tại của cậu cả nhà họ Trì tôi thật sự không nghĩ ra ai còn dám gây sự với anh nữa.
Cho nên chẳng lẽ là Cố Tiểu Tư nhăn mặt với anh rồi sao?”
Bộ dạng anh ta nhìn như tên trộm lại lén la lén lút làm cho Trì Uyên cạn lời không có gì để nói.
Trì Uyên không thèm để ý bộ dáng hóng chuyện của anh ta mà nói thẳng, “Đêm qua tôi bảo người qua chỗ bên trong ngân hàng tư nhân kia lại rà soát lại một lần nữa thì phát hiện trong đó còn có một cái tầng hầm.
Tầng hầm đã bị người khác dọn dẹp sạch sẽ rồi, chẳng qua là lúc di chuyển có lẽ bọn họ hơi bối rối nên làm rơi đồ.
Người của tôi tìm được thứ sót lại đó rồi.”
Lúc này Chương Tự Chi mới tinh thần tỉnh táo lên, anh ta vội vàng dựa lại gần, “Để sót cái gì vậy, vật đó rất quan trọng sao?”
Cái đó có phải là vật quan trọng hay không thì bây giờ Trì Uyên cũng không thể nào xác định được, anh chỉ nói, “Hình như là xương người.”
Hai mắt Chương Tự Chi lập tức liền trừng lớn.
Xương người, cái này thật sự chính là vật rất quan trọng rồi.
Chương Tự Chi hỏi thử, “Ý của anh là, bên chỗ ngân hàng tư nhân có xảy ra một vụ án mạng sao?”
Anh ta chẹp miệng một cái, “Anh có mang xương tới không? Là loại xương gì?”
Trì Uyên lắc đầu, “Làm sao tôi dám động vào loại đồ này chứ, vẫn đang ở dưới tầng hầm.”
Chương Tự Chi nắm bàn tay trái đập vào lòng bàn tay phải sau đó nói, “Một lát nữa chờ Lương Ninh Như đến tôi nói với cô ta xem.
Cô ta cũng có chút quan hệ với bên kia, nói cô ta nói với bên cảnh sát một câu, bảo họ