Buổi tối Chương Tự Chi không đến chỗ Từ Giai Ninh, mà đi tìm Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như vừa mới ăn xong, thấy anh ta thì có hơi bất ngờ.
Cô sống trong một khu dân cư cỡ trung.
Cô bước xuống dứng trước cửa một cánh nhìn Chương Tự Chi, “anh đến đây làm gì.”
Chương Tự Chi uống được vài hớp rượu nên gan to hơn hẳn bình thường, “cô gái như em hại người ta thảm lắm đấy.”
Lương Ninh Như không hiểu nổi anh ta đang nói gì, hậm hực, “say thì đi mà tìm bạn gái anh, chạy ra chỗ tôi ở phát điên cái gì.”
Chương Tự Chi bước về phía Lương Ninh Như, “tôi đến để tìm em đấy, không có em thì tôi đã không bị tông xe.”
Anh ta đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô.
“là em hại tôi…”
Khúc sau vẫn còn rất nhiều điều cần nói, nhưng lời còn chưa ra khỏi đầu môi, Lương Ninh Như đã xoay cánh tay, tóm lấy cổ tay Chương Tự Chi rồi dùng sức vặn cánh tay anh ra sau.
Đồng thời ép cùi chỏ vào lưng Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi không kịp đề phòng, kêu lên vài tiếng, “đồ con gái nham hiểm nhà em, nhân lúc tôi không chú ý xuống tay với tôi.
Có ngon thì bắt đầu lại này.”
Lương Ninh Như vừa mới ăn no, không muốn tiêu hao thể lực với anh ta.
Cô mạnh tay đẩy anh ta ra, “anh bị dở người à, tôi không có thời gian để tiếp anh, về đây.”
Chương Tự Chi vẫn lớn tiếng kêu lên, anh bước vài bước định ngăn cản Lương Ninh Như.
Nhưng cuối cùng Lương Ninh Như đột nhiên bước nhanh hơn rồi rẽ vào hành lang.
Chương Tự Chi dừng chân lại, nhìn đăm đăm vào bóng lưng Lương Ninh Như.
Rất lâu sau đó, anh ta bật cười, “Thế mà cũng bị tôi dọa cho chạy mất đép, em cứ chờ đấy, xem tôi dạy dỗ em thế nào.”
Chương Tự Chi loạng choạng bắt xe về club.
Lương Ninh Như về nhà, đứng trên ban công nhìn xuống dưới.
Thấy Chương Tự Chi không còn nữa mới thở phào nhẹ nhõm
Tên nhóc này sao mà huênh hoang thế không biết.
Ngân hàng tư nhân bị thanh tra và tịch thu tài sản kia cũng đã bị điều tra lại một lần nữa vào ngày hôm sau.
Vụ việc lần này còn được đưa lên các trang báo, nói rằng bên trong ngân hàng có một tầng hầm tự đào.
Bên trong căn tầng hầm đó người ta tìm thấy một cái xương chân của nam giới trưởng thành.
Vì vậy, chắc chắn trước đây ngân hàng này đã xảy ra chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.
Trước mắt vẫn chưa xác định được chủ nhân của chiếc xương chân này.
Bên phía cảnh sát cũng đang tìm kiếm khu vực xung quanh ngân hàng, xem xem có thể tìm ra phần còn lại của thi thể này không.
Cố Tư đọc được đoạn tin tức này lúc cô vừa mới tỉnh ngủ và cô khá bất ngờ.
Vậy mà lại tìm ra xương người, xem ra những thứ xấu xa mà bọn họ che đậy cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu chuyện của ngân hàng tư nhân này mà liên lụy đến nhà họ Tùy, thì những thứ mà nhà họ Tùy phải đối mặt sẽ rất lớn.
Cố Tư đọc qua bài báo rồi mới làm vệ sinh cá nhân.
Sau đó cô bước xuống lầu.
Lúc này đang là buổi chiều, bà cụ đang tắm nắng ở trước cửa nhà chính.
Bên cạnh bà cụ có một chiếc ghế trống.
Cố Tư qua đó ngồi xuống, “Bà ơi, bà không ngủ trưa à?”
Bà cụ cười, “ngủ rồi, nhưng mà bây giờ tuổi tác lớn, ngủ ít đi con ạ.
Hai hay ba mươi phút là tỉnh rồi.”
Nói xong, bà lại nói thêm một câu, “bên nhà họ Tùy gọi qua đây, bảo là ông hai nhà bên đó sắp đón sinh nhật.
Theo lẽ thường thì cậu út nhà họ Tùy vừa mới mất không lâu, không nên ăn mừng gì lớn.
Nhưng nhà bên đó lại lấy lý do mừng thọ ông hai, định làm cho nó nhộn nhịp, vui vẻ một tí.”
Nói xong bà cụ lạnh lùng bật cười, “bọn họ nói rằng muốn mời chúng ta qua.”
Cố Tư cau mày, “mừng thọ ông Hai nhà họ Tùy sao bà?”
Bà cụ gật đầu, “trước kia lúc mừng thọ ông Hai đã bao giờ làm to đâu.
Chỉ có nhà họ Tùy tự đóng cửa ăn mừng với nhau.
Nhưng năm nay vì muốn giảm bớt nỗi đau từ chuyện của cậu út nên mới muốn tổ chức cho long trọng, bà nghe điện thoại thấy ý bọn họ là thế.”
Bà cụ thở dài một hơi, “Sức khỏe bà như này đi thế nào, bọn họ muốn vui vẻ, nhộn nhịp, chắc chắn sẽ mời người trẻ.
Người già các bà đây thì nhộn nhịp sao được.
Con và A Uyên sắp xếp xem có thời gian thì ghé qua chỗ bọn họ.”
Trong lòng Cố Tư hơi do dự, trả lời một câu để con sắp xếp cho qua chuyện.
Buổi tối lúc Trì Uyên đi làm về, Cố Tư liền nói lại với anh về chuyện này, hỏi anh có biết không.
Trì Uyên ngẩn người ra, nhà họ Tùy không hề nói với anh việc này, có vẻ như chỉ gọi điện về bên nhà tổ thôi.
Sắc mặt Trì Uyên có hơi nghiêm túc, “Người nào của nhà họ Tùy gọi điện vậy em?”
Cố Tư lắc đầu, “em không rõ, hình như người nhận điện thoại là bà.”
Trì Uyên gật đầu, “vậy tí nữa anh hỏi bà thử.”
Có điều cuộc gọi gọi đến nhà tổ đó không nói rõ ra là mời ai, chỉ nói chung chung rằng mời người nhà họ Trì, ai đi cũng được.
Cố Tư không nói gì, đến lúc chuẩn bị đi ngủ, cô mới nhớ ra, cô hỏi Trì Uyên, “cuộc gọi của nhà họ Tùy do ai gọi vậy?”
Trì Uyên lạnh lùng cười, “ông cả đấy.”
Thế thì thú vị đây, trước kia ông cả nhà họ Tùy cãi nhau với anh trong điện thoại.
Bây giờ lại