Trì Uyên lại không biết nhiều về ông cụ Tùy lắm, anh chỉ là biết ông cụ là một người rất yêu sĩ diện.
Lúc trước khi anh và Tùy Mị vẫn chưa hủy bỏ hôn ước, ông cụ Tùy cứ thích làm ra vẻ người lớn trong nhà.
Ông cụ thiếu điều đứng ra thuyết giáo thẳng trước mặt anh luôn.
Sau đó anh đi từ hôn.
Mặc dù ông cụ Tùy không nói một lời nào nhưng vẻ mặt của ông cụ không tốt một chút nào cả.
Chẳng qua khi đó Trì Uyên cảm thấy đúng là anh có chút đuối lý nên cũng đành chịu đựng.
Lại sau đó nữa thì anh và nhà họ Tùy có liên quan trên lĩnh vực kinh doanh.
Ông cụ Tùy luôn làm cao mỗi lần thảo luận về các vấn đề hợp tác với anh.
Thật ra anh không thích ông cụ Tùy một chút nào cả.
Nhưng suy cho cùng, ông cụ cũng người lớn nên anh cũng không tiện đánh giá cái gì.
Nhưng Chương Tự Chi lại không thèm để ý những thứ này.
Chương Tự Chi vừa nghe thấy bà cụ nói như vậy anh ta ngay lập tức hăng hái liền.
Anh ta quay người nói với bà cụ, “Ây dà, bà nội à, hóa ra mọi người cũng đánh giá ông ta không tốt như vậy sao? Cháu cũng cảm thấy như vậy đấy.
Cháu thấy ghét ông lão kia kinh khủng.
Bàn về địa vị, gia thế, bà nói xem mấy người chúng ta có nhà ai thua kém ông ta đâu cơ chứ.
Vậy mà có thấy ai giống ông ta đâu, đi đâu cũng thấy như mắt mọc tận đỉnh đầu rồi lỗ mũi còn lớn hơn cả trời nữa(*).”
(*) Ý chỉ ông cụ Tùy rất tự cao, tỏ ra khinh thường những người khác.
Bà cụ Trì nở nụ cười rồi nói, “Có lẽ là do lúc trẻ ông cụ Tùy khí phách hơn người, làm nên nghiệp lớn, người xung quanh đều khen lấy khen để nên làm cho ông ta thấy quen với cách cư xử đó luôn nên mới thế.”
Quả thực là được khen mấy chục năm như thế thì rất dễ trở thành thói quen.
Ngoài ra, mấy đứa con trai của ông cụ Tùy đều vì tài sản mà nịnh nọt dỗ dành ông cụ suốt bao lâu nay nữa.
Tất cả những người xung quanh đều tôn sùng ông cụ thì lẽ tự nhiên ông cụ sẽ ngày càng tự cao
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Ông già kia là không biết tự lượng sức mình.
Đã chừng đấy tuổi rồi mà còn bày ra lắm trò thế không biết.
May mà ông ta không đụng phải cháu, thử đụng mà xem, bà xem thử cháu có làm ông ta mất hết mặt mũi hay không.
Giả vờ với ai cơ chứ.”
Vừa lúc Cố Tư đi từ phòng bếp ra tới.
Cô nghe thấy Chương Tự Chi nói như vậy thì lập tức bật cười, “Mặt mũi ai anh cũng dám làm mất cơ mà.
Anh mà là người bình thường sao? Chẳng qua Lão Chương à, tôi thấy anh cứ như bây giờ thì chờ anh già rồi thì có lẽ anh còn ghê gớm hơn ông già kia của nhà họ Tùy nữa đấy.”
Chương Tự Chi nghe xong cô nói như vậy thì lập tức trừng mắt lên, “Cô cũng đừng có mà nói lung tung.
Tôi tốt hơn ông ta gấp trăm ngàn lần nhé.
Sau này tôi nhất định sẽ là một cụ ông hài hước vui tính.”
Cố Tư đi tới ngồi vào bên cạnh bà cụ, cô dựa vào lưng ghế sô pha rồi nói, “Tôi lại tò mò ai sẽ là cụ bà ở bên cạnh anh trong tương lai đấy.”
Đấy, chủ đề nói chuyện lại quay về đây nữa rồi.
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Cố Tiểu Tư, cô cũng ham hóng chuyện thật đấy.”
Cố Tư gật đầu, “Là phụ nữ thì đều thích hóng chuyện, anh không biết chuyện này sao?”
Chương Tự Chi khựng lại, anh ta thật sự không biết cái này.
Mấy người phụ nữ mà anh ta quen biết cho tới giờ cũng chỉ có Cố Tư, nhiều nhất thì cũng chỉ cộng thêm Lương Ninh Như.
Nhưng Lương Ninh Như lại không hay hóng chuyện, cô ta thật sự không tò mò gì về cuộc sống của người khác.
Cô ta cũng chỉ thích hỏi cho đến tận cùng gốc rễ mấy chuyện liên quan đến phạm pháp và phạm tội mà thôi.
Còn những chuyện khác thì cô ta thật sự không tò mò chút nào cả.
Chẳng qua Lương Ninh Như lại không giống với những người phụ nữ khác.
Có lẽ cô ta thật sự là kẻ lạc loài bên trong phái nữ.
Nói đến chủ đề này, Trì Uyên cũng rất tò mò.
Anh nói, “Chúng ta vẫn chưa gặp qua cái người được gọi là bạn gái nhỏ của cậu đâu đấy.
Hay là tối nay có rảnh thì hẹn cô gái kia ra gặp mặt cho chúng tôi làm quen một chút thì như thế nào?”
Trong lòng Chương Tự Chi hơi do dự.
Nếu đưa Từ Giai Ninh đi ăn tối cùng mọi người thì có vẻ như đã đại biểu cho việc mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã được xác nhận.
Nhưng anh ta luôn cảm thấy bản thân vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Tư chớp mắt rồi đột nhiên bật cười, “Tạm thời thì khoan đã.
Tôi cảm thấy tôi muốn ăn cơm một bữa với cô Lương trước.
Gần đây Lão Chương và cô Lương qua lại cũng rất tốt, mời cô ấy đi ăn một bữa chắc là được chứ?”
Chương Tự Chi nghe xong lại không hiểu vì sao chợt lóe lên một ý nghĩ.
Anh ta nói, “Được chứ sao không.
Hay là như vậy đi, để tối nay tôi hẹn cô ấy ra rồi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cho tử tế.
Vừa lúc không phải A Uyên cũng muốn gặp