Bởi vì chỉ có hai người, Lương Ninh Như không làm quá nhiều món, một mặn, một chay một canh cũng đã đủ rồi.
Tuy cô vô cùng không vừa mắt Chương Tự Chi, nhưng không thể không thừa nhận, bình thường cô chỉ tự mình làm một món mà thôi.
Hôm nay hai món một canh cũng là chú ý đến Chương Tự Chi rồi.
Bởi vì chuyện lúc trước có hơi lúng túng, lúc ăn cơm hai người không nói lời nào.
Chương Tự Chi còn vô cùng nể mặt, ăn hai bát cơm, món ăn ăn không ít, canh cũng uống hết rồi.
Cứ như vậy đến khi ăn xong bữa cơm, điện thoại của Chương Tự Chi lại reo lên.
Thật ra không cần nghĩ cũng biết là ai gọi tới.
Chương Tự Chi cầm khăn giấy lau lau miệng, lúc này mới đứng lên, đi tới ban công bên kia, lấy điện thoại ra.
Đúng là Từ Giai Ninh.
Chương Tự Chi nhận điện thoại, hỏi một câu sao vậy.
Từ Giai Ninh cũng không có chuyện gì, cô chỉ là muốn hỏi bây giờ Chương Tự Chi đang làm gì.
Chương Tự Chi a một tiếng: “Vừa ăn cơm xong.”
Từ Giai Ninh bên kia gật gật đầu, lại cũng không nghĩ tới phải hỏi anh ăn cơm cùng với ai.
Từ Giai Ninh nói mình đã ở nhà rồi, bởi vì buồn chán nên đang xem phim truyền hình.
Chương Tự Chi cũng không muốn biết cô đang làm gì, anh liền nói một câu: “Vậy được rồi, không có chuyện gì thì cúp máy đây.”
Từ Giai Ninh cho rằng anh đang bận: “Vậy anh làm việc trước đi.”
Chương Tự Chi cúp điện thoại, đứng yên một chỗ, chờ đợi một lát liền xoay người quay về bên trong phòng khách.
Lương Ninh Như cũng đã ăn xong, dọn dẹp bàn, đi vào phòng bếp rửa bát.
Chương Tự Chi ở phòng khách loanh quanh một lát, lại lắc lư đứng ở cửa phòng bếp.
Tóc của Lương Ninh Như đã vén lên, quay lưng về phía cửa.
Thật sự là thấy không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Chương Tự Chi chính là cảm nhận được dáng vẻ này của cô vừa yên bình lại vừa tốt đẹp.
Chờ đến khi Lương Ninh Như thu dọn xong phòng bếp đi ra ngoài, Chương Tự Chi nhìn thời gian một lát: “Cô cũng xong việc rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Lương Ninh Như chỉ mong sao anh đi nhanh cho: “Được, tôi cũng muốn nghỉ ngơi.”
Cô tiễn Chương Tự Chi tới cửa, Chương Tự Chi hẳn là còn có lời gì đó muốn nói với cô, quay đầu lại: “Cái kia….”
Lương Ninh Như ba một tiếng liền đóng sầm cửa lại.
Cái kia là cái gì, cô một chữ cũng không muốn nghe.
Chương Tự Chi nhìn cánh cửa đã đóng, một lúc lâu sau, cười cười tự giễu, xoay người đi đến thang máy.
Cả quá trình đi thang máy xuống dưới, trong đầu Chương Tự Chi đều là hình ảnh Lương Ninh Như đang rửa bát.
Anh cũng không phải chưa từng nhìn thấy người khác rửa bát, người giúp việc trong nhà thường xuyên thu dọn ở phòng bếp.
Nhưng từ trước đến nay anh chẳng hề nhận ra, một người làm việc cũng có thể làm đẹp đến như vậy.
Mỗi một cử động của cô đều làm cho lòng anh vô cùng thoải mái.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Kỳ diệu tới mức giống như có thứ gì đó đang tán loạn ở trong trái tim anh.
Chạm vào trái tim anh không ngừng đập bang bang.
Cuối cùng Chương Tự Chi ngồi ở trên xe, không lập tức khởi động xe.
Tuy anh phản ứng khá chậm chạp, nhưng có những lúc có vài chuyện nghĩ một lát vẫn có thể hiểu rõ một số manh mối.
Cảm tình của anh đối với Lương Ninh Như rõ ràng đã không thích hợp.
Chương Tự Chi lựa ra một điếu thuốc đốt lên, dựa lưng vào ghế phun khói thuốc.
Người phục nữ phiền toái trước kia, chỉ là hiện tại lại cảm thấy nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Thậm chí chỉ cần nghĩ về dáng vẻ của cô, khóe miệng liền muốn nhếch lên.
Đây là vì cái gì?
Anh cảm thấy bản thân loáng thoáng đã có đáp án.
Hút một điếu thuốc xong, Chương Tự Chi lấy điện thoại ra, lại gọi điện cho Lương Ninh Như.
Trong dự kiến của anh, Lương Ninh Như không hề nghe máy.
Chương Tự Chi cười cười, ném điện thoại sang ghế phó lái, khởi động xe rời đi.
Chờ đến khi trở về club, vừa đi vào phòng của mình, chị ba đã gọi điện thoại tới.
Mục đích của cô ba nhà họ Chương rất rõ ràng, chính là muốn bảo Chương Tự Chi tìm thời gian dẫn Lương Ninh Như đến bệnh viện thăm ông Chương một lát.
Lần này Chương Tự Chi không giải thích rõ ràng ra Lương Ninh Như không phải bạn gái anh nữa, anh trả lời hàm hồ: “Lần sau nói đi, gần đây cô ấy khá bận, không hẳn là có thời gian.
Hơn nữa đột nhiên dẫn cô ấy đến, khẳng định cô ấy cũng không thoải mái.”
Cô ba nhà họ Chương hừ một tiếng: “Cái thằng ngớ ngẩn này, em mang cô ấy đến, cả nhà chúng ta giúp em.
Chị biết các em mới vừa