Ông Chương chỉ cho rằng Chương Tự Chi đang nói về chuyện của bạn gái anh chứ không nghĩ gì nhiều.
Ông Chương suy ngẫm một lúc rồi trả lời câu hỏi của anh ta, “mẹ anh mất lâu quá, bây giờ nhớ lại tôi còn cảm thấy lạ lẫm.”
Sau đó ông ta nói, “nhưng mà ngẫm lại thì những ngày tháng sống cùng mẹ anh xưa kia dù rằng đã xảy ra nhiều chuyện không mấy vui vẻ, nhưng nhìn lại thì vẫn hạnh phúc lắm.
nếu có thể quay lại, tôi vẫn muốn sống cùng bà ấy.”
Nói xong, ông quay lại nhìn Chương Tự Chi, “anh đến đây để hỏi ba anh nhiều thứ thế, có phải trong lòng đang cất giữ điều gì khiến anh không hiểu nổi không? Có thì cứ nói thẳng, vòng vo làm gì, lề mà lề mề mãi.”
Chương Tự Chi nghe xong thì vò đầu bật cười, “đúng là có một điều khiến con không hiểu.
Chuyện là trước đây con cực kỳ ghét một người, nhưng bây giờ cảm xúc của con đối với cô ấy càng lúc càng dễ chịu.
Ba nói con nghe xem, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Chỉ cần con nghĩ về cô gái đó là trái tim con lại cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Như thế có được gọi là thích không ba, con sợ con lại hiểu sai nữa.”
Ông Chương bật cười thành tiếng, “đồ ngốc nhà anh, có thế mà cũng không phân biệt được, bình thường anh khôn lắm cơ mà?”
Chương Tự Chi không cười nổi nữa, “con đến đây để hỏi ba, chứ có phải để nghe ba mắng con đâu.”
Ông Chương hậm hực, anh mắt ông chuyển ra ngoài cửa sổ, “nếu anh không phân biệt được thì tự suy nghĩ thử xem.
Nếu anh và cô bé đó phải ở bên nhau trong suốt những ngày tháng còn lại của cuộc đời, mỗi ngày anh mở mắt ra là thấy hình ảnh cô bé đó xuất hiện trước mặt anh, anh có cảm thấy chán ngắt không? Có cảm thấy phiền phức không? Nghĩ cho thật kỹ, như thế là anh đã có được đáp án rồi đấy.”
Chương Tự Chi ngồi lại đó mà cẩn thận suy nghĩ một lúc.
Nếu hầu hết quãng thời gian còn lại trong cuộc đời anh đều được ở bên Lương Ninh Như, mớ mắt hay nhắm mắt đều hiện lên hình bóng cô gái đó.
Bây giờ chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rất có hi vọng.
Chương Tự Chi vỗ đùi một cái thật kêu, cảm thấy bản thân mình giống như vừa tìm được đường ra.
Anh ta nói, “thôi, con biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
ba cứ thong thả mà ngắm cây ngắm cảnh, con đi trước đây.”
Ông Chương kinh bỉ cười một tiếng, “thằng ranh con này, xong việc là chạy đi ngay.”
Chương Tự Chi không đáp lại, chạy ra khỏi phòng bệnh, “anh vừa bước về phía thang máy, vừa móc điện thoại ra gọi cho Lương Ninh Như.
Giỏi lắm, không liên lạc được.
Chắc là kéo anh vào danh sách đen mất rồi.
Chương Tự Chi cười, cất điện thoại đi rồi đứng trong thang máy di chuyển xuống, lái xe chạy thẳng đến chỗ Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như đang ở trong phòng tập gym.
Một mình cô ta ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc
Chương Tự Chi đứng ngay trước cửa phòng làm việc, ôm lấy cánh tay chăm chú nhìn Lương Ninh Như một khoảng thời gian dài.
Nhưng Lương Ninh Như không hề phản ứng lại.
Chương Tự Chi đẩy cửa bước vào, “nghĩ cái gì mà nghĩ thẩn ra thế?”
Lương Ninh Như bị anh ta làm cho giật bắn người.
Sao khi thấy rõ người đang bước vào là ai, cô ta liền đứng bật dậy, “anh bị điên à, vào mà không có tiếng động gì vậy, như ma ý.”
Chương Tự Chi im lặng, kéo ghế ra ngồi đối diện bàn làm việc của Chương Ninh Như rồi nhìn chằm chằm vào cô ta.
Lương Ninh Như không hiểu mô tê gì, đột nhiên nhớ ra những cảnh tượng lúc chạng vạng tối hôm qua.
Khi đó Chương Tự Chi nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta, vừa chăm chú vừa nghiêm túc.
Không biết vì sao mà cảnh tượng đó lại khiến trái tim cô ta rung động.
Lương Ninh Như vội vàng dời ánh mắt ra khỏi khuôn mặt Chương Tự Chi, giọng điệu cô ta vẫn ghét bỏ như cũ, “anh qua đây làm gì? Suốt cả ngày đi đâu cũng thấy anh, có phiền không cơ chứ?”
Chương Tự Chi bật cười, nghiêng người về phía trước, “làm sao? hôm nay tôi mới gặp cô có một lần mà, sao lại bảo ở đâu cũng thấy tôi? Có khi nào cô vẫn luôn nhớ tôi không?”
Trông Lương Ninh Như giống như vừa gặp phải ma vậy, cô ta quay đầu nhìn anh ta, “anh quên uống thuốc à?”
Khó thế mà cũng nói ra mồm được.
Chương Tự Chi vẫn mỉm cười, từ từ dựa ra phía sau, vẻ mặt khá cợt nhả.
Anh ta thích