Lương Ninh Như có chút không kiềm chế được, cô ta vừa nấu ăn vừa mắng Chương Tự Chi.
Không biết dây thần kinh nào của người đàn ông này chạy sai chỗ nữa, gần đây anh ta càng ngày càng kỳ lạ.
Hơn nữa anh ta như vậy còn liên lụy cô ta luôn suy nghĩ lung tung mấy chuyện gì không đâu.
Cảm giác này rất tồi tệ và khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu đủ thứ.
Ai ngờ cô ta vừa nấu xong một món thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lương Ninh Như dừng lại, cô ta lờ mờ cũng đoán ra ai đang gõ cửa.
Bình thường cái chỗ nho nhỏ này của cô ta sẽ không có ai tới thăm cả.
Lương Ninh Như cầm xẻng xào xoay người bước ra cửa rồi nhìn ra ngoài qua mắt mèo nhưng cô ta lại không nhìn thấy được cái gì cả.
Người bên ngoài không đứng trong phạm vi tầm nhìn của mắt mèo.
Cô ta mím chặt miệng lắng nghe tiếng gõ cửa cốc cốc lại vang lên.
Sau đó Lương Ninh Như mở miệng hỏi, “Ai vậy?”
Người ở bên ngoài không trả lời.
Cô ta cảm thấy cũng chỉ có Chương Tự Chi mới có thể làm ra cái loại chuyện giả ma giả quỷ như thế này.
Vì vậy, cô ta ngay lập tức nói một lần nữa “Không nói lời nào là tôi không mở cửa đâu.”
Bên ngoài loáng thoáng truyền đến một tiếng thở dài, “Là tôi, mở cửa đi.”
Quả nhiên là Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như hừ một tiếng, “Không mở, anh lại tới đây làm gì? Sao anh cứ phiền như vậy nhỉ?”
Cũng không biết người đàn ông này bị cái gì nữa mà cứ da mặt dày như vậy, anh ta lại còn dai như đỉa nữa chứ.
Chương Tự Chi gõ mạnh vào cửa ba cái nữa, “Em mở cửa trước đã, có gì tôi đi vào nói sau.”
“Không mở.” Lương Ninh Như cũng cứng đầu cứng cổ không chịu mở cửa.
Chương Tự Chi im lặng vài giây sau đó ừ một tiếng, “Em không mở cửa thì đừng trách tôi gào lên đấy.”
Vừa mới dứt lời, Chương Tự Chi đứng ngay tại hành lang hét ầm lên, “Em yêu, em đừng giận anh nữa mà, anh thật sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh có được không? Em nhanh mở cửa cho anh đi mà, bên ngoài lạnh quá đi, anh còn chưa ăn cơm nữa, anh sắp chết đói rồi…”
Giọng của Chương Tự Chi cực kỳ lớn
Lương Ninh Như vô cùng nghi ngờ, mấy người ở cả trên lầu và dưới lầu đều có thể nghe thấy anh ta nói điên nói khùng từ nãy tới giờ mất rồi.
Cô ta thực sự nhịn không nổi nữa phải nhanh chóng mở cửa ra, “Anh câm miệng lại ngay cho tôi.”
Chương Tự Chi động tác nhanh chóng.
Anh ta vừa thấy cửa mở ra là ngay lập tức vội vàng dùng chân chặn cửa, sau đó dùng sức mở cửa ra một chỗ trống đủ lớn rồi trực tiếp lách người vào trong phòng
Sau khi bước vào phòng thành công thì anh ta cười toe toét, dường như anh ta đã quên mất cảm giác khó chịu khi ở trong phòng làm việc của Lương Ninh Như vào trưa nay.
Anh ta nhìn về phía phòng bếp trước tiên, “Vừa nấu xong sao? Vậy thì thật tốt quá, tôi còn chưa ăn cơm đâu.”
Trong tay Lương Ninh Như đang cầm xẻng xào, cô ta thật sự muốn chọi một xẻng đánh chết anh ta ngay tại chỗ.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như vẫn không có hành động gì, vẻ mặt anh ta nghi hoặc, “Sao em không nói gì cả vậy?”
Nói cái gì chứ? Cô ta sắp bị Chương Tự Chi làm cho tức chết rồi đây này.
Lương Ninh Như hít sâu hai lần rồi quay đầu đi vào phòng bếp.
Cô ta lại nấu thêm một món rồi nấu một tô canh bưng ra đặt ở trên bàn ăn.
Chương Tự Chi trái lại rất tự giác biết tự đi qua soạn bát rồi xới hai bát cơm.
Vốn dĩ Lương Ninh Như định làm nhiều một chút để dành cho sáng mai ăn bữa sáng.
Bây giờ thì hay rồi, có lẽ lần này cũng sẽ giống lần trước không sót lại tí cơm thừa canh cặn gì cho xem.
Chương Tự Chi ăn hai miếng cơm trước sau đó gật đầu, “Ừ, ăn rất ngon.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào mấy món trên bàn ăn mấy giây, cô ta thật sự bị anh ta làm cho không có hứng thú ăn uống gì nữa.
Cô ta đập mạnh đũa xuống bàn sau đó nói, “Được rồi, anh nói cho tôi biết anh đến đây làm cái gì trước đi đã.”
Đến đây làm cái gì sao?
Chương Tự Chi suy nghĩ một lát, bản thân anh ta cũng không biết anh ta tới nơi này để làm cái gì nữa.
Anh ta cũng chỉ là đi qua đây theo bản năng vậy thôi.
Vừa nói xong mọi chuyện rõ ràng với Từ Giai Ninh xong, anh ta cảm thấy phía bên mình đã sáng tỏ hơn rất nhiều rồi.
Nếu anh ta nói muốn ở bên nhau với Lương Ninh Như thì như vậy tất cả phiền phức còn lại cũng chỉ còn mỗi bên Lương Ninh Như nữa thôi.
Chương Tự Chi lại cúi đầu ăn hai thêm hai miếng cơm sau đó mới đổi chủ đề hỏi, “Đúng rồi, cậu bạn trai nhỏ kia của em có liên lạc gì với em không?”
Cái gì mà lại kêu là cậu bạn trai nhỏ cơ chứ?
Người đàn ông kia còn lớn hơn Lương Ninh Như ba tuổi đấy, sao lại gọi anh ta là cậu bạn trai nhỏ rồi chứ?
Nghe qua cứ như anh ta là một tên ăn