Tối đó Chương Tự Chi lại uống một trận ra trò với ông Lương.
Lần này ông Lương đã thật sự coi anh ta như người một nhà.
Trên bàn cơm, ông ta nói cho Chương Tự Chi biết tất cả mọi chuyện nhà mình.
Ông ta nói hầu như đầy đủ hết từ lúc Lương Ninh Như còn bé xíu cho đến tận bây giờ đã có những thay đổi gì.
Ông ta không dấu giếm chút nào mà nói hết cho Chương Tự Chi.
Ông ta còn nói cả mấy chuyện kiểu như lúc Lương Ninh Như mới vừa đi làm việc thì bị đồng nghiệp xa lánh, lúc đi ra ngoài làm nhiệm vụ lại không suôn sẻ, gọi điện thoại về nhà rất nhiều lần nói là công việc này thật là khó.
Mấy việc lông gà vỏ tỏi lặt vặt như vậy ông ta cũng kể.
Dù sao chỉ cần là chuyện ông ta nhớ được là ông ta sẽ nói ra hết.
Lương Ninh Như thật sự không muốn nghe những lời này, cô ta không muốn nghe bất kỳ một lời nào của người uống say nói ra cả.
Cho nên cô ta tranh thủ thời gian ăn cơm xong là về phòng nghỉ ngơi luôn.
Giọng của ông Lương hơi lớn, Lương Ninh Như nằm trong phòng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng như cũ.
Cô ta cũng không biết hiện tại trong cô ta đang cảm thấy như thế nào nữa.
Hình như cô ta đang cảm thấy rất yên tâm.
Điện thoại đặt ở một bên bỗng nhiên rung lên hai lần.
Lương Ninh Như lấy lại nhìn thoáng qua, lại là tên Lâm Sinh dính như keo năm linh hai kia.
Chẳng qua lần này Lâm Sinh không nói cái gì làm phiền cô ta.
Lâm Sinh chỉ bảo cô ta cẩn thận với Chương Tự Chi.
Anh ta nói có lẽ thân phận sau lưng Chương Tự Chi rất lớn, loại người như thế này thích chơi bời nhất, hơn nữa cũng là kiểu người biết lừa gạt mấy cô gái nhất, anh ta không phải là người mà một cô gái nông thôn như cô ta có thể quản được.
Nếu cô ta ở cùng Chương Tự Chi thì rất có thể cuối cùng cô ta sẽ bị mất cả người lẫn của.
Anh ta còn bảo cô ta nên tự biết trong lòng.
Anh ta nói mấy lời này làm cho Lương Ninh Như tức muốn nhảy lên.
Cái gì mà bảo là cô ta nên tự biết trong lòng?
Lâm Sinh thật đúng là xem trọng bản thân anh ta quá.
Lương Ninh Như ngay lập tức ngồi dậy bấm gửi lại một tin nhắn cho Lâm Sinh.
Cô ta cũng không nói chuyện giữ phép làm gì nữa, cô ta nói với Lâm Sinh đừng quấy rầy cô ta nữa, cô ta mong anh ta có thể nhớ những lời anh ta đã nói vào xế chiều nay.
Cô ta còn nói thêm bảo sau này cô ta như thế nào cũng đều không có một chút quan hệ gì với anh ta, anh ta không cần nhiều chuyện như vậy.
Lâm Sinh sau đó lại gửi tới một câu: Tôi muốn tốt cho cô nên mới nói vậy.
Câu này của anh ta thật sự làm cho Lương Ninh Như buồn nôn hết sức.
Hơn nữa cô ta cũng hiểu ra, tranh luận với kiểu người như Lâm Sinh thật sự là việc làm vô ích nhất trên đời này.
Cho nên cô ta chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất để giải quyết, block anh ta.
Block xong Lâm Sinh, Lương Ninh Như ném điện thoại sang một bên, cô ta lại nghe tiếng nâng ly cạn chén bên ngoài phòng.
Quả nhiên vẫn còn đang uống.
Lương Ninh Như không biết tửu lượng của Chương Tự Chi như thế nào.
Nhưng ba cô ta thật sự uống rất giỏi.
Nếu Chương Tự Chi mà cứ nể mặt ba cô ta rồi tiếp tục uống như thế thì có lẽ còn tệ hơn cả tình hình lần trước nữa.
Lần trước ba cô ta đã giữ kẽ rất nhiều đấy, dù sao khi đó ông ta cũng chỉ xem Chương Tự Chi là bạn bè bình thường của cô ta mà thôi.
Nhưng trải qua những chuyện Chương Tự Chi làm hôm nay thì rất rõ ràng ba cô ta đã xem Chương Tự Chi thành người một nhà rồi.
Lần này có lẽ ông ta sẽ uống xả láng cho mà xem.
Mới nghĩ một chút như vậy thôi là Lương Ninh Như đã cảm thấy đau dạ dày thay Chương Tự Chi rồi.
Lương Ninh Như lại chờ một lát thì thấy mấy người bên ngoài thật sự định uống tiếp như vậy.
Vì vậy cô ta cũng đi rửa mặt rồi sau đó nằm xuống.
Hôm nay phải leo núi cô ta cũng mệt muốn gãy giò.
Cô ta cứ nằm như thế một lát sau là trực tiếp ngủ thiếp đi.
Lương Ninh Như ngủ mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu đột nhiên lại cảm giác được cửa phòng bị mở ra.
Cô ta cảm thấy rất buồn ngủ, tưởng là bà Lương qua xem cô ta nên cũng không để ý làm gì.
Nhưng lại chờ thêm một lát nữa thì cô ta ngửi được mùi rượu nồng đậm ở bên cạnh.
Lương Ninh Như vừa muốn xoay người qua thì lại đột nhiên cảm giác được có người xốc chăn của cô ta lên rồi chui vào trong chăn.
Lương Ninh Như bị dọa đến suýt thì hét lên.
Cô ta nhanh chóng xoay người một cái ra khỏi giường sau đó thuận tay bật đèn trong phòng lên.
Chương Tự Chi đang nằm trên giường của cô ta nghiêng người ngủ khò khò.
Cả mặt tên này đều đỏ bừng, xem qua một cái là biết ngay anh ta say quắc cần câu rồi.
Lương Ninh Như nghe tiếng bên ngoài.
Bà Lương đang lẩm bà lẩm bẩm nói gì đó.
Đây là trạng thái bình thường nhất, mỗi lần ba cô ta uống rượu quá nhiều, mẹ cô ta lại sẽ phàn nàn vài câu như thế này.
Hình như bên kia hoàn toàn không