Cố Tư trong lúc rãnh rỗi nói chuyện, hỏi Phương Tố một chút về chuyện của Cổ Nhan.
Không nghĩ tới Phương Tố lần mò động tĩnh của bên Cổ Nhan cũng kĩ càng.
Bà nói hôm nay Cổ Nhan cùng với một đối tượng xem mắt đi ra ngoài ăn cơm.
Hai người ở với nhau còn rất hòa hợp, nhìn dáng vẻ trước mắt này, dường như là có triển vọng.
Nghe Phương Tố nói như vậy, Cố Tư và bà cụ cũng yên tâm.
Nhưng Phương Tố vẫn hạ thấp giọng, giọng nói hơi phức tạp: “Các người không biết, hai ngày trước Cổ Nhan còn gọi điện thoại cho A Chúc, cố ý nói chuyện xem mắt của bà ta với A Cảnh, không biết bà ta cuối cùng là có ý gì.”
Cố Tư nhíu: “Chuyện này không có gì là không rõ ràng, có thể là muốn thăm dò ông cả một chút, phụ nữ mà, chút tâm tư này ai mà không hiểu.”
Phương Tố chẹp miệng, nhìn bộ dạng thật sự bất lực.
Bà cụ liền an ủi bà: “Không sao, đừng để trong lòng, chỉ cần Trì Chúc không động tâm, cô ta có nhiều thủ đoạn đi nữa cũng đều vô dụng.”
Cũng không phải, một câu liền nói lên được điểm mấu chốt.
Chỉ cần người đàn ông vững vàng, thì không có chuyện có hồ ly nhỏ bên ngoài.
Nói xong chuyện này Phương Tố liền chuyển chủ đề, nhắc đến chuyện nhà họ Tùy.
Phương Tố nói rằng lúc vừa mới xảy ra chuyện nhà họ Tùy hùng hùng hổ hổ, bây giờ thái độ rõ ràng là trầm ổn lại.
Phương Tố nói nhà họ Tùy ngay lập tức sẽ bị đưa ra kiện tụng, cho dù là sự việc không phát triển đến mức không thể vãn hồi được, nhưng vẫn như cũ ảnh hưởng tồi tệ.
Mặc kệ những người khác nhà họ Tùy như thế nào, nhưng ông cả và ông cụ khẳng định không thể trốn thoát.
Nói đến nhà họ Tùy đương nhiên cũng nhắc đến Tùy Mị một chút.
Phương Tố thở dài.
Lúc trước bà ta thật sự rất thích Tùy Mị, cô gái đó, vừa hiểu chuyện lại rõ lý lẽ, cộng thêm sự ghi điểm của gia cảnh, thật sự ở trong lòng bà là một sự lựa chọn hoàn mỹ.
Ai có thể ngờ được cuối cùng sự việc lại đẩy đến nông nổi này.
Cố Tư cau mày: “Tùy Mị à, hình như là vẫn có thể sống cùng với mẹ cô ta, tôi không có liên lạc gì với cô ấy, Trì Uyên có hay không tôi cũng không hỏi qua, người đều không ở đây tôi quan tâm nhiều như vậy để làm gì?”
Hiện tại cô cũng thật sự là đã nghĩ thoáng đi rồi.
Phương Tố gật gật đầu, bùi ngùi nói một câu: “Nhà họ Tùy, xem ra là sắp suy tàn rồi.”
Từ khi cậu chủ nhỏ nhà họ Tùy bắt đầu rời khỏi thế gian, toàn bọ nhà họ Tùy liền bắt đầu đi xuống dốc.
Đứng đây nói chuyện một lúc, bên phía phòng bếp liền nói có thể ăn cơm rồi.
Bây giờ bụng Cố Tư lớn hơn rất nhiều, động tác đứng dậy rất chậm chạp.
Phương Tố đỡ cánh tay cô, giúp cô đứng lên: “Đợi con của cô sinh ra rồi, trong nhà liền náo nhiệt.”
Cố Tư bật cười haha, nghĩ đến một chuyện khác.
Hôm qua, Cố Tư ra ngoài đi dạo thì gặp bà hai.
Ánh mắt bà hai đặt ở trên bụng của cô một khoảng thời gian rất lâu.
Ban đầu Cố Tư không muốn chú ý đến bà hai, vốn dĩ quan hệ hai người cũng không tốt, không cần ở trước mặt giả vờ nhã nhặn nhiều như vậy.
Bản thân Cố Tư cũng không phải là người biết giả vờ.
Vì vậy cô chỉ xem như không nhìn thấy bà hai, quay đầu đi về phía vườn hoa.
Nhưng bà hai đột nhiên mở miệng nói.
Bà hỏi Cố Tư ngày sinh theo dự tính là khi nào, lại hỏi Cố Tư đã đặt tên cho đứa bé chưa.
Sau đó bùi ngùi nói một câu: “Chờ con của cô sinh rồi, tôi cũng muốn làm nội.”
Cố Tư không trả lời, quay đầu rời đi.
Muốn làm bà nội, thì đi tìm con trai của mình đi.
Trước đây không phải diễn biến rất lợi hại sao, bây giờ làm ra dáng vẻ bất lực làm cái gì.
Mấy ngươi đi vào phòng ăn ăn cơm, bắt đầu nói chuyện phiếm trong ngoài.
Trì Chúc vô tính nhắc một câu về tình hình nhà hai bên kia.
Ông nói hình như Trì Cảnh muốn đi ra ngoài học chuyên sâu, nói là muốn đi xem thế giới bên ngoài, mở rộng tầm nhìn của bản thân mình.
Trì Uyên không biết những chuyện này.
Sau khi anh không đến công ty không nói chuyện với Trì Cảnh nữa, cứ giống như không gặp mặt.
Trì Uyên ngước mắt nhìn Trì Chúc: “Gần đây chú thím hai lại bức bách cậu ta sao?”
Trì Chúc nhún vai: “Không rõ, nhưng tính tình của chú thím hai con như vậy, nếu nói một câu mà không có càm ràm, thì cũng là không thể nào, còn tính khí kia của A Cảnh, cũng là rất cố chấp, hazz, gia đình mà.”
Bà cụ