Chương Tự Chi ở nhà Lương Ninh Như xem ti vi, xem đến gần nữa đêm thì đi.
Lương Ninh Như đuổi anh ta mấy lần, trên miệng anh ta trả lời “ừ ừ à à”, nhưng thân thể một chút đều không động.
Sau đó Lương Ninh Như vô cùng tức giận, thì đến lượt gối ôm tiến về anh ta chào hỏi: “Anh nhìn xem mấy giờ rồi, anh không nghĩ ngơi tôi cũng buồn ngủ rồi, anh nhanh chóng đi cho tôi, tôi muốn đi ngủ.”
Chương Tự Chi né tránh: “Anh xem tiếp một chút, nếu em buồn ngủ rồi, thì em đi vào trong ngủ đi, hai chúng ta cũng chưa từng ngủ dưới một mái nhà, anh đều đã ngủ qua trong phòng em rồi, em sợ cái gì?”
Cái đồ chết tiệt này cái gì cũng dám nói.
Lương Ninh Như giơ chân qua chăm sóc.
Đá vào đùi Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi che chân đáng thương nhìn cô ta: “Anh làm gì mà hung ác như vậy?”
Lương Ninh Như thật sự đối với đức hạnh giả vờ đáng thương của anh ta có chút mẫn cảm.
Cô ta thở hổn hển hai cái, đi vài bước trực tiếp mở cửa ra, chỉ tay ra bên ngoài: “Anh nhanh chóng đi ra ngoài cho tôi, tôi muốn đi ngủ rồi, ngày mai tôi còn muốn đi làm, đương nhiên cậu chủ út nhà họ Chương như anh mấy giờ đều được, tôi là hạng đi làm, nhanh lên nhanh lên nhanh lên.”
Chương Tự Chi phủi phủi bụi trên chân, đứng dậy: “Anh không phải giống như em đi làm đúng giờ đúng lúc sao, anh dậy còn sớm hơn em, anh còn phải đến mua đồ ăn sáng cho em.”
Anh ta vừa nói chuyện này, Lương Ninh Như liền mím môi.
Quả thực là vậy, buổi sáng mỗi ngày Chương Tự Chi lái xe đến đón cô, còn mua đồ ăn sáng cho cô.
Lại lái xe đưa cô đến phòng tập gym, còn ở đó với cô cả ngày, quả thực anh ta là không nhàn rỗi.
Chương Tự Chi chậm rãi đi đến cửa.
Sau đó quay đầu nhìn Lương Ninh Như: “Em người phụ nữ thật sự là tàn nhẫn.”
Cũng đã trễ như vậy rồi, mà không thể lưu anh ta lại làm khách.
Lương Ninh Như đưa tay đẩy Chương Tự Chi: “Anh đi đi.”
Nhưng Lương Ninh Như không mềm lòng: “Anh nhanh chóng về đi, anh đã mệt mỏi như vậy rồi, vậy anh tranh thủ về nghỉ ngơi đi.”
Chương Tự Chi tiện thể dịch ra ngoài hai bước.
Lương Ninh Như nói một câu tạm biệt, rồi đóng cửa lại với tốc độ nhanh.
Chương Tự Chi đứng ở cửa cũng bị tức cười, người phụ nữ này cũng không biết là đang sợ cái gì.
Vừa nảy anh ngồi ở đó xem tivi, thì thấy Lương Ninh Như qua một lúc thì cẩn thận lén nhìn anh ta, qua một lúc lại liếc nhìn anh ta, cả mặt đều là sự phòng bị.
.
Đam Mỹ Hài
Người phụ nữ này cũng thật sự là buồn cười, trông anh ta không giống như người tốt vậy sao.
Chương Tự Chi quay đầu đi vào thang máy, khẽ ngâm nga một bài hát đi xuống.
Chuyện này bản chất khó gặm, phải từ từ.
Lương Ninh Như đứng ở bên trong cửa nghe âm thanh một lúc lâu, xác định Chương Tự Chi đã đi rồi, lúc này mới quay lại phòng ngủ.
Người đàn ông thối này lưu giữ tâm tư gì, Lương Ninh Như là hiểu rõ.
Nghĩ cái gì vậy, cho rằng bản thân là người gì.
Sau khi Lương Ninh Như rửa mặt nằm trên giường, thực sự cô một chút đều không buồn ngủ, từ lúc nảy đến bây giờ, căn bản không buồn ngủ.
Lương Ninh Như vén những chuyện xảy ra gần đây, sau đó thở dài.
Đời người mà, thật sự tồn tại nhiều nhân tố không ổn định như vậy.
Cái này đặt ở lúc trước, đánh chết cô đều không nghĩ đến bản thân sẽ có mối quan hệ với Chương Tự Chi như bây giờ.
Lúc đó cô ta thật sự xem Chương Tự Chi như cái đinh trong mắt.
Nhưng bây giờ nhìn người đàn ông này, còn khá đáng yêu.
Trong đầu Lương Ninh Như khi thì hỗn loạn, khi thì sáng suốt như gương, cứ lặp đi lặp lại như vậy rồi ngủ thiếp đi.
Cho đến buổi sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, nhưng thật sự là có thể bởi vì hôm trước ngủ quá trể, mãi đến ngày hôm sau âm thanh đập cửa vang lên cô ta mới tỉnh dậy.
Lương Ninh Như chỉnh lại đầu tóc, đi đến mở cửa.
Cô ta cứ nghĩ là Chương Tự Chi, mở cửa cũng không nhìn là ai đứng bên ngoài, mở cửa ngáp rôi xoay người đi đến phòng khách: “Anh đến thật sớm nha.”
Người ở ngoài cửa đi vào đóng cửa lại, đặt các đồ vật giống nhau trong tay lên tủ bên cạnh.
Lương Ninh Như xoay người đi vào trong phòng, bắt đầu rửa mặt.
Qua một lúc, cô đột nhiên chạy ra khỏi phòng.
Chương Tự