Chương Tự Chi mở to miệng, kết quả một từ cũng không nói ra được.
Lương Ninh Như đẩy anh đến cửa nhà, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của anh liền rất muốn cười: “Được rồi, em cũng đã trả lời anh rồi, anh về ngủ đi.
Sáng ngày mai em muốn ăn bánh rán, muốn uống sữa đậu nành.”
Chương Tự chi à một tiếng, gật gật đầu: “Bánh rán, sữa đậu nành.”
Lương Ninh Như trực tiếp đóng cửa lại.
Thật ra là, cô cũng rất xấu hổ.
Sau khi đóng cửa lại cô liền ôm lấy mặt, khuôn mặt cô nóng rực.
Ngoài cửa Chương Tự Chi dường như vẫn còn chưa phản ứng lại được.
Anh liếm liếm môi, lại vỗ vỗ trán.
Người phụ nữ này đồng ý với anh rồi ư?
Quyết định ở bên anh?
Ôi chao, trời ạ, hạnh phục này đến cũng quá đột ngột rồi đó.
Chương Tự Chi lảo đảo rời khỏi nhà Lương Ninh Như.
Thậm chí anh còn chẳng biết mình làm thế nào quay về hội sở.
Trở về phòng mình, Chương Tự Chi đứng ở cửa, ánh mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng lại đi tới ngơ ngẩn ngồi ở trên giường.
Anh thế này là đã kết thúc cuộc sống độc thân có phải không?
Là như vậy phải không?
Tuy trước đây cũng qua lại cùng Từ Giai Ninh một đoạn thời gian ngắn, nhưng bây giờ hoàn toàn không giống với lúc đó.
Đầu Chương Tự Chi ong ong, cảm giác còn hơi mông lung.
Còn có chút không dám tin, người phụ nữ Lương Ninh Như kia, lại có thể thẳng thắn đồng ý như vậy.
Ừm…….
Anh sờ sờ cằm mình.
Người phụ nữ này không phải đã sớm nhìn trúng anh rồi đấy chứ? Vẫn luôn chờ đợi anh mở miếng nói lời này trước.
Có thể, có thể lắm….
Chương Tự Chi có chút kích động, kích động đến không ngủ được.
Anh lại đứng lên đi một vòng ở trong phòng, không biết làm cái gì mới được, liền đi rửa mặt.
Sau đó vẫn không biết tiếp theo nên làm cái gì.
Cuối cùng anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho chị ba Chương.
Chị ba đang có chút việc, không biết là đang dạy bảo ai.
Nhận được điện thoại của anh, giọng của chị ba cũng không nhỏ: “Tối muộn rồi còn gọi điện thoại tới đây làm gì? Mau nói đi xem nào?”
Chương Tự Chi cười mờ ám: “Chị ba….”
Chị ba Chương vô cùng ghét bỏ: “Cái giọng nói của em sao đê tiện thế hả? Nói chuyện không thể giống bình thường được sao.”
Chị ba luôn nói chuyện không nể nang anh như vậy.
Nếu như là trước đây, Chương Tự Chi nghe được, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định cũng trộm lầm bầm mắng chửi vài câu.
Nhưng hôm nay anh hoàn toàn không có tâm tư mà để ý đến chuyện này.
Anh còn cười hì hì: “Chị ba, em có chuyện muốn nói với chị, chuyện vô cùng quan trọng.”
Chị ba bên kia liền nhíu mày: “Em nói nhanh lên, nếu chuyện này không quan trọng, chờ chị nhìn thấy em, chị nhất định sẽ đánh chết em.”
Tính tình hung dữ như vậy, Chương Tự Chi cũng có chút lo lắng cho anh rể của mình.
Anh lại tiếp tục nói: “Em và Lương Ninh Như bên nhau rồi, vừa nãy chúng em đã xác định quan hệ rồi.”
Bên phía chị ba Chương không có tiếng động.
Sau đó Chương Tự Chi nói: “Chị ba, chị nghe thấy không?”
Chị ba Chương nghiến răng nghiến lợi: “Em nói tiếp đi, sau đó thì sao?”
Sau đó? Sau đó chính là không có sau đó nữa.
Trước mắt chính là tình hình như vậy, chính là chuyện như vậy đó.
Chương Tự Chi có chút không hiểu chị ba còn muốn biết cái gì: “Sau đó em liền về nhà, không có gì nữa ạ.”
Chị ba Chương gật gật đầu: “Em chờ đó cho chị, đợi chị nhìn thấy em, chị sẽ đánh chết em.”
Chương Tự chi trừng to mắt: “Hả?”
Chị ba Chương tức giận nói với Chương Tự Chi: “Hai đứa không phải đã sớm bên nhau rồi à? Não em có phải có vấn đề rồi không?”
Chương Tự Chi mở to miệng, sau khi phản ứng lại liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hay thật, đúng là không nên gọi điện thoại cho chị ấy.
Vừa rồi gọi cuộc điện thoại này là sai lầm rồi, anh nên gọi cho ba anh mới đúng.
Nhưng Chương Tự Chi bị chị ba dọa nạt như vậy, đã không còn sự kích động như lúc đầu nữa.
Anh vung tay ném điện thoại lên giường, liền đi tới bên cửa sổ đứng ngậm một điếu thuốc lá.
Đời người ấy à, cuộc sống ấy à, sao lại tuyệt vời như vậy.
Sống như thế nào lại thoải mái như vậy.
Cả người Chương Tự Chi lan tràn sự tốt đẹp.
Mà Lương Ninh Như thật ra cũng không ngủ được.
Môi có hơi không được thoải mái lắm, cứ cảm thấy nhói nhói.
Nhưng trong lòng vẫn kích động