Sáng sớm, Chương Tự Chi thức dậy dọn dẹp mọi thứ đâu ra đấy rồi định ra ngoài mua đồ ăn sáng cho Lương Ninh Như.
Có điều khi vừa bước ra khỏi cửa câu lạc bộ, anh liền ngẩn người.
Từ Giai Ninh đang đứng trước mặt anh, không biết cô ta đã đứng đây bao lâu.
Hầu như buổi sáng câu lạc bộ không có khách, nên thời gian mở cửa vô cùng trễ.
Vậy mà cô gái này vẫn luôn đứng trước cửa câu lạc bộ như thế.
Chương Tự Chi cau mày, hơi khó chịu, “sao em lại ở đây?”
Vừa nhìn thấy anh, viền mắt Từ Giai Ninh bỗng chốc đỏ lên.
Không biết vì sao mà cảm giác ấm ức kì lạ này đột nhiên dâng lên trong lòng cô ta.
Cô ta hít một hơi, nói, “tôi có điều muốn nói với anh.”
Trông bộ dạng Từ Giai Ninh thế này, đổi thành người khác chắc chắn sẽ đau lòng.
Nhưng Chương Tự Chi không phải bọn họ, lối suy nghĩ của anh hoàn toàn khác người bình thường.
Anh không hề nhìn thấy bộ dạng đáng thương được thể hiện ra vô cùng rõ ràng của Từ Giai Ninh.
Chỉ cảm thấy người phụ nữ lề mà lề mề này quá ngứa mắt.
Chương Tự Chi cho hay tay vào trong túi áo nhìn Từ Giai Ninh, “thôi cho xin.
Em muốn nói gì thì nói nhanh lên, tôi đang bận.”
Từ Giai Ninh nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi, tất nhiên là cô đã nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh ta.
Trước đây cô đã nhìn thấy biểu cảm này, nhưng khi đó Chương Tự Chi vẩn cố gắng áp chế nó.
Mà bây giờ anh ta không hề giấu giếm nữa.
Từ Giai Ninh hít vào một hơi, “Tự Chi, anh quen cô Lương bao lâu rồi?”
Chương Tự Chi cau mày nhìn cô ta, “liên quan gì đến cô.”
Từ Giai Ninh khựng lại, khóe mắt bắt đầu ướt.
Cô ta cứ như vậy thật sự đã khiến Chương Tự Chi cảm thấy phiền.
Anh ta lùi về sau, “hôm nay em muốn khóc lóc trước mặt tôi để chứng tỏ sự ấm ức của mình chứ gì? Nhưng mà Từ Giai Ninh à, chúng ta phải làm cho rõ ràng mọi chuyện.
Tôi chưa từng làm gì có lỗi với em, trước đây đúng là tình cảm ngộ nhận của tôi đã khiến em hiểu nhầm suốt một tháng trời, nhưng tôi đã nghĩ ra cách bồi thường cho em, và em cũng đã mở miệng nói điều kiện với tôi, như vậy tức là giữa hai ta chẳng còn nợ nần gì.
tôi mong là em đừng bao giờ làm ra những hành động dài dòng lan man như thế nữa.
Làm như tôi mắc nợ em điều gì ấy.”
Sau khi Chương Tự Chi nói ra những lời ấy, từng giọt nước mặt đọng lại nơi khóe mặt Từ Giai Ninh lập tức chảy xuống.
Chương Tự Chi cau mày.
Từ Giai Ninh mím môi, yếu đuối, đáng thương vô cùng.
“nhưng Tự Chi, em nhận ra em không thể buông bỏ anh.”
Chương Tự Chi cảm thấy nực cười, “em buông được hay không đâu liên quan gì đến tôi?”
Lời anh ta nói tuy lạnh lùng nhưng cũng là sự thật.
Từ Giai Ninh nghẹn ngào, vội vã xoay người lại lau những giọt nước mắt của mình.
Phải, cô ta buông được hay không đâu liên quan gì đến Chương Tự Chi?
Lần này cô ta đến đây chẳng qua là vì không cam lòng, muốn cố gắng thêm lần nữa thôi.
Cô ta đã hạ mình xuống thấp đến thế, cho rằng Chương Tự Chi sẽ mềm lòng.
Nhưng cô ta đã sai, người đàn ông này vốn đâu có trái tim.
Qua một lúc sau, Từ Giai Ninh quay lại nhìn Chương Tự Chi.
Lần này giọng điệu của cô ta có chút giận hờn, “anh thích Lương Ninh Như đến thế à? cô ta thì có gì tốt hơn em hả Chương Tự Chi.
Bình thường những người có mắt đều sẽ chọn em thay vì chọn cô ta…”
“tôi muốn đá cho một cái.” Cô ta chưa kịp nói hết câu, Chương Tự Chi đã đáp.
Anh dùng giọng điệu cực kỳ ghét bỏ nói với cô: “cái sự tự tin của em đến từ đâu vậy? trong mắt tôi em còn không bằng một ngón tay của cô ấy.
ừ thì cứ coi như những gã xung quanh em đều tâng bốc, tán dương em đi.
Nhưng những lời vớ va vớ vẩn đấy chỉ một mình em tưởng thật.
Em cho rằng em quý giá thật đấy à.
Tôi nói cho em biết nhé, trong tất cả những người mà tôi biết sau khi quen em và tiểu Như, người mà bọn họ thích là tiểu Như chứ không phải em.”
Chương Tự Chi ngoảnh mặt bước ra ngoài, “bây giờ tôi đúng là may mắn thật, suốt một tháng đó lúc ở bên em đó tôi chưa từng làm ra điều gì, nếu không bây giờ lại cảm thấy buồn nôn chết mất.”
Gương mặt Từ Giai Ninh trở nên trắng bệch,