Lúc mấy người này nói chuyện, Lương Ninh Như chỉ lặng lẽ ăn cơm, giống như chẳng nghe thấy chuyện gì cả.
Thật ra mấy người này ở bên cạnh cô nói về chuyện của Lâm Sinh, ít nhiều cũng là muốn cho cô nghe mấy phần.
Nhưng Lương Ninh Như chỉ là chẳng có bất kỳ biểu hiện gì, mặc kệ ý tứ của những người này.
Ông Lương cũng vậy, coi như không nghe thấy.
Quá buổi trưa, ông Lương liền mở một bình rượu mà Chương Tự Chi tặng.
Ông rót cho mình và Chương Tự Chi mỗi người một ly.
Vốn bà Lương và Lương Ninh Như cũng không muốn để cho hai người này uống rượu, nhưng bởi vì có mấy vị hàng xóm lắm chuyện đang ngồi bên cạnh, có những lời không dễ nói, liền cũng tùy hai người bọn họ.
Ông Lương tự mình nhấp một ngụm rượu, lại nói, đúng thật sự là không tồi, uống vào nhuận miệng, nuốt xuống cũng không cay cổ họng.
Ông gật gật đầu, tự nói một câu: “Rượu ngon đấy.”
Lương Ninh Như mới mở miệng: “Rượu ngon thì ba uống nhiều hơn một chút.
Con người ấy phải nên sống thoải mái như thế.”
Ông Lương nghe thấy vậy liền gật gật đầu: “Đúng vậy, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì, cái nhìn của người khác, đều là chó má hết.”
Mấy người hàng xóm này dường như chẳng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Lương Ninh Như và ông Lương, lại tiếp tục nói về chuyện của nhà họ Lâm.
Thậm chí bọn họ còn nói, Lâm Sinh còn nhờ người ta quay lại thăm dò tình hình của Lương Ninh Như.
Có thể cũng không phải là muốn khôi phục lại mối quan hệ, chỉ là muốn biết Lương Ninh Như sống như thế nào thôi.
Đàn ông ấy à, khi đó chia tay cũng chẳng vẻ vang gì, có thể trong lòng ít nhiều cũng có chút để bụng.
Không chừng là muốn chờ xem Lương Ninh Như sẽ có kết cục như thế nào.
Chương Tự Chi ở bên cạnh nhếch khóe môi, cuối cùng tiếp lời mấy người phụ nữ lắm chuyện này: “Tôi và Tiểu Như sắp kết hôn rồi, anh ta muốn quan tâm tình hình của Tiểu Như, vậy khi đó hoan nghênh anh ta tới tham dự hôn lễ của chúng tôi.”
Lương Ninh Như bị lời nói của Chương Tự Chi làm cho giật mình, nhưng ở trong loại trường hợp này cô cũng không dễ gì nói ra lời phản bác.
Nhưng ông Lương ở bên cạnh lại ừ ừ gật gật đầu: “Cũng phải, nếu cậu ta thật sự quan tâm tới Tiểu Như nhà chúng tôi, vậy mời cậu ta tham dự hôn lễ, không phải là không thể, cũng coi như là đã từng quen biết, cùng nhau chung vui.”
Lương Ninh Như âm thầm thở dài một hơi.
Thái độ của ông Lương thay đổi cũng thật là nhanh, rõ ràng trước đó vẫn còn chưa đồng ý, nhanh như vậy đã bắt đầu thuận theo lời nói của Chương Tự Chi, nói đến chuyện kết hôn rồi.
Ông không phải không biết, miệng của mấy người hàng xóm này, so với tàu hỏa chạy còn nhanh hơn đấy.
Lời này nói ra không đến một lúc, có lẽ đã nhanh chóng lan ra khắp nơi rồi.
Mấy người này ở bên cạnh cười haha trêu chọc vài câu, nói là Lương Ninh Như kết hôn, nhất định phải làm một tiệc rượu thật linh đình.
Theo lời nói này, ý nói xuất thân Chương Tự Chi giàu có như vậy, tiệc rượu không thể quá khó coi được, người bên ngoài sẽ đồn ra mấy lời lung tung.
Nhưng bọn họ cũng chưa từng nghĩ, những người đồn ra mấy lời nói lung tung đó, thật ra lại chính là mấy người bọn họ.
Chương Tự Chi lại không lo sợ gì.
Anh là con trai duy nhất của nhà họ Chương, nếu thật sự kết hôn, nhất định phải làm thật linh đình long trọng.
Anh cũng chẳng ngại mời mấy người này tới tham dự, cũng đúng lúc có thể nhân tiện khiến cho mấy người này đều im miệng.
Có lẽ mấy người này đã nghe được những lời mình muốn nghe, thế là lại hỏi han thêm vài câu rồi rời đi.
Lương Ninh Như thở dài: “Có lẽ không lâu nữa bên ngoài sẽ đồn ra, em sắp kết hôn rồi.”
Chương Tự Chi nhếch môi: “Vô cùng tốt, vậy anh thật sự phải cảm ơn mấy người bọn họ đã giúp anh một phen đấy.”
Ông Lương và bà Lương ngồi ở bên cạnh nhìn nhau một lát, hai người cũng không nói lời nào.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Chương Tự Chi và Lương Ninh Như cũng không lập tức rời đi.
Lần này Lương Ninh Như dẫn anh theo, đi vòng vòng trong thôn một lát.
Thôn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Những người trẻ tuổi bình thường đều đã ra ngoài làm ăn rồi, còn lại mấy người già, trung niên ở lại thôn này.
Mấy người này ngày ngày chẳng có chuyện gì, ở nhà cũng chỉ là đi nghe ngóng buôn chuyện.
Lương Ninh Như đưa Chương Tự Chi đi một vòng, hễ gặp người quen biết đều hỏi khi nào bọn họ kết hôn.
Có thể thấy, mấy lời trên bàn ăn trưa nay đã bị lan truyền đi khắp nơi rồi.
Cái tốc độ lan truyền này cũng thật khiến cho người ta khâm phục mà.
Lương Ninh Như không có cách nào trả lời chính xác, chỉ có thể cười cười.
Ngược lại là Chương Tự Chi ở bên cạnh, mỗi lần đều nói với mấy người đó: “Sắp rồi sắp rồi, đến lúc đó mời mọi người tới tham gia.”
Mấy người đó liền ừ ừ đáp lời.
Cứ như vậy đi một vòng trở về, có