Lương Ninh Như không nói quá nhiều với Từ Giai Ninh, cô ta tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động gọi cho Cố Tư.
Cố Tư vẫn đang đau từng cơn, cô nằm ở trên giường lẩm bẩm đau muốn khóc.
Người trả lời cuộc gọi của Lương Ninh Như là Trì Uyên.
Trì Uyên cố nén giọng nói của mình hết mức có thể, “Cô Lương.”
Lương Ninh Như dừng một chút mới nói, “Bây giờ Tiểu Tư ngủ rồi à?”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư đang nằm nghiêng trên giường một chút.
Cố Tư vẫn đang lẩm bẩm, hai tay đặt trên bụng, giọng của cô đã mang theo tiếng nghẹn ngào rõ ràng.
“Không, bây giờ cô ấy không dễ chịu lắm nên không tiện nghe máy.”
Trì Uyên thở dài một hơi nói.
Lương Ninh Như nghe vậy chị,có,thể,an.
ủi bảo Trì Uyên ở bên cạnh động viên Cố Tư, sau đó còn bảo anh cũng không cần căng thẳng quá, cũng không có ai biết làm như thế nào với chuyện này mà chỉ có thể từ từ chờ đợi thôi.
Trì Uyên ừ một tiếng rồi nói với Lương Ninh Như không cần lo lắng cho bọn họ mà hãy cố gắng tận hưởng lễ cưới của mình.
Vì Cố Tư không nghe điện thoại nên sau khi trò chuyện chưa đầy một phút thì cũng kết thúc cuộc gọi này.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn Từ Giai Ninh còn đang ở trong phòng, “Còn chưa gọi điện thoại cho bạn trai sao? Gọi qua chơi cùng nhau đi, sao lại khách sáo như: Từ Giai Ninh mím môi do dự một hồi lâu rồi cuối cùng cũng lấy điện thoại gọi cho bạn trai.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, Lương Ninh Như không nghe được tiếng bên kia điện thoại mà chỉ có thể nghe được từ Giai Ninh nói.
“Em đang dự đám cưới của một người bạn.
Anh đến đây đi, nhân tiện giới thiệu anh cho bọn họ quen biết một chút.”
Chắc là bên kia có nói cái gì, Từ Giai Ninh dừng lại một chút rồi bật cười nói, “Em thấy anh không nở mày nở mặt được lúc nào vậy? Vớ vẩn nữa.”
Nói xong câu này thì hình như cô ta cảm thấy không được tự nhiên cho lắm nên cầm điện thoại đứng dậy mở cửa đi ra bên ngoài nghe điện thoại tiếp.
Stylist nhanh chóng thay đổi trang điểm cho Lương Ninh Như rồi làm lại kiểu tóc và giúp cô ta thay chiếc váy cưới thứ hai.
Chờ Lương Ninh Như chuẩn bị xong hết thì Từ Giai Ninh mới quay lại.
Lần này cô ta có thái độ tự nhiên hơn trước rất nhiều, “Anh ấy đang trên đường tới đây, một lát nữa có lẽ cũng đến nơi.”
Lương Ninh Như gật đầu, “Đi thôi, chúng ta đi qua trước, anh ấy đến lại gọi người đi đón.”
Từ Giai Ninh đi theo Lương Ninh Như đi về phía sau khách sạn.
Từ Giai Ninh không nhận ra bất cứ ai trong buổi lễ, vì vậy đương nhiên Lương Ninh Như sắp xếp cô ta vào bàn của bọn họ và Chương Tự Chi.
Nhìn thấy Từ Giai Ninh tới, Chương Tự Chi rõ ràng hơi kinh ngạc một chút.
Chẳng qua thái độ của anh ta lại rất tốt, “Cô tới rồi, nào, tìm một chỗ ngồi đi.”
Bàn này không có nhiều người lắm, ở đây vẫn còn có chỗ trống.
Từ Giai Ninh có chút ngượng ngùng, hai má hơi ửng hồng.
Lương Ninh Như thì lại rất thoải mái giới thiệu, “Đây là bạn của con và Tự Chi, cô ấy mới qua tới.”
Cả người nhà họ Chương và người nhà họ Lương đều không nhận ra Từ Giai Ninh, bọn họ nghe Lương Ninh Như giới thiệu như thế này thì đều gật đầu với cô ta, bọn họ còn mời cô ta, “Tranh thủ thời gian ăn chút gì đi, mấy món này chưa đụng đũa gì đâu.
Chắc là cháu bận lắm nên bây giờ mới qua tới nhỉ?”
Từ Giai Ninh hơi câu nệ, “Đúng ạ, cháu mới làm xong.”
Lương Ninh Như ngồi xuống ăn chưa được hai ngụm thì phía bên tổ chức lễ cưới có người qua tới gọi cô ta và Chương Tự Chi đi qua.
Bọn họ đã bày xong ly rượu vang nên bảo cô ta và Chương Tự Chi lên đài phát biểu đồng thời tự mình mở rượu vang rồi nâng ly rót đầy.
Khi Lương Ninh Như đi qua bên kia với Chương Tự Chi thì hạ nhỏ giọng nói, “Vừa rồi em có gọi điện thoại cho Tiểu Tư mà Trì Uyên nghe máy, nghe giọng thì bên kia chắc là không suôn sẻ lắm.”
Chương Tự Chi nhíu mày một cái, “Vừa rồi anh cũng tranh thủ thời gian lên mạng tra một chút, thai đầu hình như đều không thuận lắm, anh cũng thấy hơi sợ.”
Lương Ninh Như lập tức nở nụ cười, “Anh sợ cái gì? Lại không phải anh sinh em bé.”
Chương Tự Chi trịnh trọng nói, “Nếu anh mà có thể sinh thì càng tốt, như vậy thì anh cũng sẽ không để em phải chịu khổ này.”
Lương Ninh Như lập tức im lặng, cô ta chỉ vươn tay véo lưng Chương Tự Chi một chút.
Chương Tự