Lễ cưới của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như ngày hôm trước phải qua gần nửa đêm mới kết thúc.
Hai người bọn họ biết Cố Tư vẫn chưa sinh nên cũng không chạy qua bệnh viện.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai người thu dọn rồi tranh thủ thời gian nhanh chóng đến bệnh viện.
Khi đến nơi bọn họ mới biết được Cố Tư đã vào phòng sinh.
Tất cả những người trong nhà họ Trì đã chờ sẵn bên ngoài phòng sinh, bao gồm cả nhà hai và nhà ba.
Bà cụ mặc bộ đồ tang(*) truyền thống màu đỏ và cầm trên tay chuỗi tràng hạt không biết cầu ở đâu.
Bà cụ ngồi ở một bên cửa phòng sinh vừa lần chuỗi hạt vừa tụng kinh cầu mong mẹ tròn con vuông.
(*) bộ đồ chúc mừng may mắn
Phương Tố vốn là người bình tĩnh nhất trong số những người này nhưng bây giờ bà ta cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Bà ta thấy Chương Tự Chi và Lương Ninh Như tới, bà ta khẽ vươn tay nắm lấy tay Lương Ninh Như, “Tim bác đập nhanh kinh khủng, vào lâu như vậy rồi vẫn chưa ra nữa, không phải là sinh đôi đấy chứ?”
Trì Chúc ở bên cạnh sờ mũi, nhìn qua hình như ông ta rất muốn cười.
Ông ta vươn tay sửa lại tóc mai bên tai Phương Tố, “Đừng nói lung tung vậy, đi khám thai nhiều lần như vậy bác sĩ đều bảo chỉ có một đứa, không thể nào đến lúc cuối cùng vào phòng sinh lại ra thêm một đứa nữa được.”
Phương Tố cũng biết Trì Chúc đang trêu mình, bà ta đập tay Trì Chúc một cái, “Ông còn có lòng dạ mà nói đùa nữa, tôi căng thẳng muốn chết đây này.”
Bà cụ ở bên cạnh lẩm bẩm, “Không có việc gì, không có việc gì, sẽ không có việc gì.
Tiểu Tư tâm địa hiền lành nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.5
Bà cụ ngừng một chút rồi nháy mắt, sau đó bà cụ quay đầu nhìn Phương Tố, “Con nghe thấy không? Vừa rồi là Tiểu Tư đúng không?”
Phương Tố gật đầu một cách máy móc, “Hình như là một bé trai.”
Bà cụ kìm không được thốt lên một tiếng ai da trời ạ rồi sau đó chắp tay trước ngực vái lạy niệm một câu A Di Đà Phật rồi còn tạ ơn trời phật.
Nhà hai, nhà ba trông tỉnh táo hơn bọn họ rất nhiều.
Loại chuyện này nếu không xảy ra với người trong nhà là không có cách nào đồng cảm như mình cũng vậy được.
Trong phòng sinh, Cố Tư vẫn luôn chăm chú nhìn vào em bé.
Em bé chu môi, một lát sau đã ngủ mất.
Bác sĩ và y tá hộ sinh lần lượt rời đi, bác sĩ bảo Cố Tư ở chỗ này quan sát nửa tiếng sau rồi hãy đi.
Trì Uyên vẫn ngồi bên cạnh giường sinh của Cố Tư, “Bây giờ em cảm giác thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cố Tư lắc đầu, “Không có, anh tránh một chút, em muốn nhìn con.”
Trì Uyên lập tức thay đổi sắc mặt, “Em có con là không cần chồng nữa rồi hả?”
Cố Tư hùa theo lời anh mà nói tiếp, “Có con rồi em còn cần anh làm gì nữa?”
Trì Uyên cong miệng không nói tiếp nữa, anh dịch sang một bên rồi cũng ngắm đứa nhỏ nằm trong nôi bên cạnh giường sinh.
Em bé ngủ rất say, khuôn mặt hơi nhăn dúm dó, nhìn nét mặt hiện tại cũng không phân biệt được em bé giống ai.
Mặt mày Cố Tư dịu dàng, “Thì ra là con trai, em còn tưởng là con gái.”
Trì Uyên rất vui, cũng không phải anh trọng nam khinh nữ mà có lẽ là con trai thì anh càng có nhiều chủ đề chung để giao lưu hơn.
Cố Tư đợi một chút lại nói tiếp, “Đứa tiếp theo em nhất định phải sinh con gái.”
Trì Uyên sững sờ, “Em quên đau rồi à?”
Lúc trước cũng không biết ai là người khóc lóc nỉ non, nhưng giờ còn chưa dậy khỏi giường sinh mà đã nghĩ đến đứa thứ hai rồi.
Ở đây quan