Lúc đầu, Chương Tự Chi định dành ra một tháng để đem Lương Ninh Như đi chơi.
Nhưng sau hơn nửa tháng, trạng thái của Lương Ninh Như có chút gì đó không đúng.
Cô ấy luôn phản ứng với mọi thứ, có khi ăn rất nhiều, có khi nhìn thấy cái gì là muốn nôn, càng ngày càng thèm ngủ.
Chương Tự Chi vốn rất lo lắng, nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của Lương Ninh Như, những phản ứng đó giống như những tin tức mà anh tra trên Internet.
Bất kể đó có phải là những điều mà trong lòng của Chương Tự Chi nghĩ hay không, anh ta cũng rất vui mừng.
Chương Tự Chi vốn dĩ muốn đưa Lương Ninh Như đến bệnh viện xét nghiệm máu, kiểm tra kỹ càng, nhưng Lương Ninh Như thực sự quá lười đi.
Cô co người trên giường khách sạn liếc mắt, “Em bây giờ không muốn đi đâu cả.”
Nói xong, cô chép miệng nói: “Em muốn ăn cà chua.”
Chương Tự Chi không nghĩ nhiều, nói: “Em muốn ăn cái gì thì chúng ta đi mua cái đó.”
Đừng nói muốn ăn cà chua, cho dù cô ấy muốn ăn gan rồng mật phượng, Chương Tự Chi cũng phải tìm cách đút vào miệng cô ấy.
Chương Tự Chi không sử dụng dịch vụ chăm sóc khách hàng của khách sạn để giao nó đến đây.
Anh ấy tự mình đi mua, phải chọn những quả chín mọng nước, anh mới yên tâm.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.27
Bên cạnh có một cái đĩa trên bàn cạnh giường, trong đó có hai loại cà chua, một loại là cà chua bi nhỏ, một loại là cà chua lớn hơn được trồng trong trang trại.
Chương Tự Chi bưng cái đĩa tới, “Không biết em muốn ăn cái nào, cho nên anh đã mua hai cái.”
Lương Ninh Như không chọn loại nào, và chỉ lấy lên một trái lớn cắn một miếng.
Chương Tự Chi rút khăn giấy ở bên cạnh lau miệng cho cô, “ Ăn chậm lại một chút, không ai giành giật với em đâu.”
Lương Ninh Như được ăn cái gì đó, trong chốc lát liền cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chương Tự Chi từ bên cạnh lấy ra một thứ khác, “Sáng mai anh giúp em kiểm tra cái này nhé?”
Lương Ninh Như hơi ngạc nhiên, cầm thứ đó qua xem, là que thử thai.
Cô cười, “Lúc anh đi mua cái này anh không cảm thấy ngại à?”
Chương Tự Chi trả lời một cách tự nhiên, “Chuyện này có gì mà ngại chứ, qua bình thường mà.”
Lương Ninh Như gật đầu, “Cũng đúng.”
Thực sự không phải là vấn đề to tát gì, nhưng thật khó để cô có thể tưởng tượng rằng một người đàn ông thẳng thắn như Chương Tự Chi lại biết làm điều đó.
Lương Ninh Như để mọi chuyện sang một bên, “ Anh đừng vui mừng quá sớm, có lẽ trong khoảng thời gian này em hơi mệt thôi.”
Chương Tự Chi đưa tay xoa xoa cánh tay cho Lương Ninh Như, “Không có sao đâu, không phải cũng tốt mà, chúng ta có thể trải nghiệm thế giới hai người lâu hơn.”
Khi anh ấy nói điều này, áp lực của Lương Ninh Như đã giảm đi một chút.
Sau khi ăn vài quả cà chua, Lương Ninh Như lại bắt đầu buồn nôn, đi vào phòng tắm để ói mửa.
Chương Tự Chi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cau mày nói: “Em khó chịu như vậy, anh thà là không phải.
Anh mong em chỉ bị gì đó về đường ruột, uống chút thuốc là khỏe rồi.”
Lương Ninh Như rửa mặt sạch sẽ, xoay người ôm lấy Chương Tự Chi.
Vào bữa trưa, Chương Tự Chi đã ở trong khách sạn và yêu cầu dịch vụ phòng mang đồ ăn đến.
Lương Ninh Như trước đó còn đòi gọi vài món ăn, nhưng sau khi chúng được giao đến, khi cô ấy ngửi được mùi thức ăn, cô lại muốn nôn ra.
Vì không biết có thai hay bị rối loạn đường ruột nên cô không dám tùy tiện uống thuốc.
Nhìn thấy cô như vậy, Chương Tự Chi có chút hụt