Chương Tự Chi cười mấy tiếng trong điện thoại, sau đó mới nói: “Không phải việc thất đức, là chuyện tốt.”
Thế nhưng ông Chương rõ ràng không tin lời anh ấy: “Anh thì làm được việc gì tốt? Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm việc gì tử tế.”
Lời này thật sự làm cho Chương Tự Chi thương tâm.
Lương Ninh Như ngồi bên cạnh cũng nghe thấy lời Chương Tự Chi nói.
Cô hơi xấu hổ, giơ tay đánh vào tay Chương Tự Chi.
Sau đó, lắc đầu ý là không để Chương Tự Chi trắng trơn rêu rao như vậy.
Dẫu sao việc này vẫn còn chưa xác định lại, que thử thai cũng có thể sai mà.
Chương Tự Chi hòa hoãn lại nói với bên kia điện thoại: “Thật sự là việc tốt mà, ba nói ba xem sao lại không tin con của mình một lần.”
“Dẹp đi.” Ông Chương nói: “Tính tình anh chó má gì tôi còn chưa rõ sao? Nói đi, lại gặp rắc rối gì rồi?”
Chương Tự Chi khàn khàn giọng nói: “Lão già, ba còn nói như vậy nữa, vậy thì hai chúng ta không có gì để nói, con không nói cho ba biết nữa.”
Ông Chương sẽ không bị hắn bắt chẹt, hừ một tiếng: “Anh thích nói thì nói, những việc khốn nạn anh làm tôi không muốn biết, tự mình giải quyết đi.”
Nói xong không đợi Chương Tự Chi phản ứng lại thì Ông Chương đã cúp máy.
Chương Tự Chi hô một tiếng, cầm điện điện thoại kinh ngạc: “Lão già này, anh không ở bên cạnh tính tình vẫn khó chịu như vậy.”
Lương Ninh Như bên cạnh không kìm được bật cười.
Ông cụ Chương bây giờ càng ngày càng trẻ con.
Thậm chí có lúc còn đáng yêu hơn cả trẻ con.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.33
này xuống.
Khó chịu cả chuyến, Lương Ninh Như không miêu tả được có cảm giác gì, ngồi sao cũng không thoải mái, muốn ngủ mà không ngủ được.
Thật ra cô ấy biết mình không thoải mái thì Chương Tự Chi ngồi bên cạnh cũng không an tâm.
Nhưng Lương Ninh Như thật sự không có cách nào tỏ ra vẻ bình thường được.
Cô khó chịu không biết làm thế nào mới tốt.
Giữa chuyến bay có ăn hoa quả, nhưng ăn xong lại cảm thấy buồn nôn.
Cuối cùng Lương Ninh Như chỉ có thể ngồi dựa trên ghế, hít thở sâu.
Dường như chỉ có như vậy mới có thể làm giảm đi cảm giác khó chịu trong lòng.
Suốt chuyến bay cho đến khi máy bay hạ cách, Lương Ninh Như gần như bật khóc, rốt cuộc cũng đến nơi rồi.
Họ không có hành lý sách tay gì, trực tiếp xuống máy bay đợi ở bên trong sảnh sân bay lấy hành lý.
Ở cửa ra vào Lương Ninh Như nhìn thấy ba mẹ Lương.
Cô ấy bật khóc ngày lập tức.
Chương Tự Chi lấy hành lý đi đến, ôm vai Lương Ninh Như bước ra.
Ba mẹ Lương biết hôm này họ về nhưng tình hình cụ như thể ra sao thì không rõ.
Bây giờ nhìn thấy Lương Ninh Như khóc, ba Lương nhất thời lo lắng liếc mắt nhìn Chương Tự Chi: “Có chuyện gì vậy?”
Chương Tự Chi vẫn cười: “Là chuyện tốt, không cần lo lắng ạ.”
Mẹ Lương đi qua xoa đầu Lương Ninh Như: “Chuyện tốt gì mà có thể làm cho con khóc vậy?”
Lương Ninh Như lau nước mắt: “Con chỉ nhớ nhà thôi không có chuyện gì khác đâu, Tự Chi không bắt nạt con.”
Đây không phải nơi để nói chuyện, mấy người từ sảnh sân bay đi ra chỗ dừng xe.
Chương Tự Chi quay đầu sang nhìn Lương Ninh Như: “Nếu không chúng ta về nhà tổ trước, ở bên đó có bác sĩ gia đình.”
Lương Ninh Như nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng.”
Ba Lương nghe thấy, hơi lo lắng: “Làm sao? Sao còn cần đi khám? Chỗ nào thấy khó chịu?”
Lương Ninh Như không biết nên nói như thế nào.
Luôn cảm thấy dù dùng giọng điệu gì nói cũng sẽ lộ vẻ già mồm, vì vậy cô ây mím môi một lúc