Ngày hôm sau, Cố Tư lại gọi đến Lương Ninh Như thêm một cuộc điện thoại.
Bây giờ cô ấy vẫn đang trong thời gian ở cữ, không thể đi ra ngoài, thế nên muốn mời Lương Ninh Như đến nhà chơi.
Vốn dĩ Lương Ninh Như cũng không có việc gì để làm, thế nên vừa nghe thấy Cố Tư nói đến vấn đề này, tâm trí cô lập tức nhớ đến hình ảnh bé con vừa mới chào đời của Cố Tư, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, “Được, để tôi thu xếp mọi chuyện xong sẽ đến ngay.
”
Chương Tự Chi ngồi bên cạnh Lương Ninh Như, anh bĩu môi, “Cô ấy có mời anh không?”
Mắt Lương Ninh Như chớp chớp, hình như đúng là Cố Tư không nhắc đến chuyện này thật.
Tuy vậy, cô vẫn khoác lấy tay Chương Tự Chi, nói, “Không phải mời em cũng chính là mời anh hay sao? Hai chúng ta đã bao giờ tách nhau ra đâu?”
Nói thì nói thế nhưng tâm trạng của Chương Tự Chi vẫn không tốt lên nổi, “Đúng là Cố Tiểu Tư càng ngày càng xem nhẹ anh.
”
Lương Ninh Như chọc chọc vào phía sau lưng Chương Tự Chi, nhỏ giọng thì thầm, “Anh nói xem sao anh lại trở nên hẹp hòi như thế hả? Có một tí chuyện cũng phải so đo cho bằng được.
”
Chương Tự Chi như có như không hừ một tiếng, không nói câu nào.
Không chỉ tính tình của ông Chương ngày càng trẻ con mà ngay cả tính tình của Chương Tự Chi cũng trở nên như vậy.
Sáng ngày hôm đó, Chương Tự Chi tự mình lái xe đưa Lương Ninh Như đến nhà tổ nhà họ Trì.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.
com để ủng hộ team dịch.
9
còn ở bệnh viện nhỉ?”
Phương Tố ở bên cạnh gật đầu đồng ý, “Còn không phải sao, trẻ con bằng tuổi này phát triển rất nhanh, có thể nói là mỗi ngày mỗi khác ấy chứ.
”
Lúc này Chương Tự Chi mới đi vào sau, khuôn mặt anh tối sầm.
Cố Tư nhìn thấy bộ dạng ủ dột của anh, không nhịn được cười lớn.
Trì Uyên ở bên cạnh cũng nhếch môi muốn cười, “Tự Chi, cậu đang tức giận cái gì sao?”
Chương Tự Chi trả lời, “ Người xấu, mấy người đều là người xấu.
”
Cố Tư tựa đầu lên vai Trì Uyên, “Ôi chao, anh xem biểu cảm của lão Chương kìa, buồn cười chết mất, chắc là ngày hôm qua anh ta phải nín nhịn lắm nhỉ?”
Chương Tự Chi mím môi, im lặng không nói lời nào đi đến trước nôi em bé.
Tầm mắt của bé con đang dõi theo Lương Ninh Như, đồng tử đen lấy, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Thật ra, Lương Ninh Như vẫn chưa có quá nhiều cảm nhận sâu sắc về việc mình mang thai, nhưng khi cô nhìn thấy bé con ở trước mặt, trong lòng cô đột nhiên lại có một loại cảm xúc không tên trỗi dậy.
Cô đặt hai tay lên bụng mình, ở đây cũng có một sinh mệnh bé bỏng đang được hình thành, không lâu sau này nó sẽ đến với cô, ở trước mặt cô bập bẹ từng tiếng đầu tiên, quơ quơ hai tay, vẫy đạp đôi bàn chân nhỏ bé của nó với cô.
Dường như có những thứ vốn dĩ vô hình đang dần dần trở nên hữu hình trong thế giới của cô.
Phương Tố cũng biết Lương Ninh Như đang mang thai, bà vội vàng sai người làm mang lên một ít nước nho, bà nói, “Cái này có tác dụng giảm ốm nghén đấy, cháu uống một chút đi.
”
Lương Ninh Như không chơi với bé con nữa, đi tới ngồi xuống sô pha, “Thời gian đầu thật sự có cảm giác giống như đang bị tra tấn vậy.
”
Cố Tư gật đầu đồng tình, “Đúng là rất khó chịu.
”
Nói xong, Cố Tư lại nhìn về phía Chương Tự Chi, “Chắc là lão Chương rất vui.
”
Chương Tự Chi không hề che giấu tâm trạng vui sướng của mình, “Đương nhiên là vui rồi, tâm trạng của A Uyên lúc cô sinh ra bé con như thế nào thì tôi cũng giống thế thôi.
”
Cố Tư quay đầu thoáng nhìn qua Trì Uyên, Trì Uyên gật đầu đáp, “Giống như lúc em được lên làm mẹ vậy đấy, dù đàn ông hay phụ nữ đều có cảm giác như nhau.
”
Đôi mắt Cố Tư khẽ chớp, thành thật trả lời, “Nói thật thì lúc bé con vừa mới chào đời, em không hề có cảm giác gì cả, có thể là vì lúc đó em chưa kịp tiếp nhận thân phận mới của mình.
”
Lương Ninh Như nghe vậy nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy, cô biết đến khi nào tôi mới nhận ra thân phận của bản thân đã thay đổi rồi hay không? Chính là khi tôi vừa thấy được bé con của hai người đấy.
”
Mọi người hi hi ha ha hàn huyên với nhau được một lúc thì đột nhiên cơn buồn nôn của Lương Ninh Như ập đến.
Phương Tố lập tức đi đến cạnh cô, “Uống một ít nước nho đi, mặc dù nó không thể đẩy lùi hoàn toàn cơn buồn nôn nhưng cơ thể cô sẽ cảm thấy được xoa dịu phần nào.
”
Lương Ninh Như một hơi uống hết ly nước trái cây, không biết có phải là vì tâm lý bị tác động hay không mà cô thật sự cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều.
Cố Tư