Hứa Thanh Du lờ mờ nôn mửa, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô rửa mặt sạch sẽ và đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi tới cửa ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Tôn, cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Sao anh lại ở đây?”
Ninh Tôn vẫn cau mày lại, “Tôi ở đây lâu rồi mà bây giờ cô mới phát hiện hay sao.” Hứa Thanh Du có chút giật mình.
Ninh Tôn quay người trở lại sảnh nhỏ bên ngoài, “Tôi có đặt một phần cơm, qua đây ăn đi, uống thuốc rồi hẵng ngủ.”
Hứa Thanh Du ồ một tiếng rồi đi theo Ninh Tôn ra ngoài.
Tóc tai của cô ấy bù xù, mặt và thái dương lấm tấm nước.
Ninh Tôn lấy cho cô ấy một ít khăn giấy, “Lau mặt đi.”
Hứa Thanh Du nhận lấy khăn giấy, không lau mặt mà cầm khăn giấy ngồi đối diện với Ninh Tôn.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.5
Giọng nói của Hứa Thanh Du có chút yếu ớt, “Anh có thể cho tôi vay một ít tiền không? Tháng sau anh có thể trừ vào tiền lương của tôi.”
Ninh Tôn vẫn ừ một tiếng, biểu cảm và hành động không có gì thay đổi.
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, “Anh đồng ý rồi sao?”
Ninh Tôn hỏi: “Bao nhiêu?”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Năm nghìn.”
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô.” Ninh Tôn đồng ý rất nhanh.
Hứa Thanh Du vốn còn đang lo lắng, nhưng sau khi chuyện này qua cô ấy mới yên tâm một chút.
Cô ấy nói chuyện đã nhanh nhạy hơn trước, “Cảm ơn.”
Ninh Tôn mặt vô cảm, “Chỉ cần đừng gây phiền phức cho tôi là được.”
Hứa Thanh Du biết rằng anh ấy không muốn vì bệnh của cô ấy là làm dang dở lịch trình của anh ấy.
Cô vội vàng gật đầu, “Ngày mai nhất định sẽ tốt hơn.”
Ninh Tôn im lặng, hai người im lặng ăn cơm, sau đó Ninh Tôn đứng dậy rời đi.
Hứa Thanh Du đứng trong sảnh nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vấn đề tiền bạc đã giải quyết xong, cô ấy cảm thấy cuối cùng thì chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa được rồi.
Hứa Thanh Du dọn dẹp bộ đồ ăn, và sau đó quay trở lại phòng thì tiếng điện thoại vang lên.
Hứa Thanh Du vội vàng đi tới xem thử, thì ra là tiền đã đến tài khoản.
Ninh Tôn trước nay làm việc rất nhanh, điểm này cô đã biết từ lâu.
Tiền của Hứa Thanh Du đến chưa nóng tay, cô ấy lại phải chuyển tiền đi.
Lần này, cô không thèm nhắc nhở người nhà là mình đã chuyển tiền, chuyển xong liền tắt điện thoại di động vào phòng tắm.
Bây giờ, cô đã sấy khô tóc, uống thuốc cảm cúm, sau đó mới đi ngủ.
Trong thuốc cảm có thành phần thuốc ngủ, cô không kịp nghĩ nhiều liền chìm vào giấc ngủ.
Đồng hồ sinh học mà cô ấy đã quy định lâu nay, ngay cả khi cô ấy có hơi buồn ngủ vào ngày hôm sau, thì Hứa Thanh Du cũng dậy rất đúng giờ.
Cô ấy làm gì cũng nhanh, cô nhanh chóng sửa soạn và chạy xuống khách sạn mua đồ ăn sáng.
Sau đó cô ấy nhanh chóng quay lại và gõ cửa phòng Ninh Tôn.
Ninh Tôn đi tới, mở cửa rất nhanh, nhìn cô chằm chằm, “Hết cảm cúm rồi sao?”
Hứa Thanh Du gật đầu, đợi Ninh Tôn mở cửa rồi mới đi vào, đặt bữa sáng lên bàn trong sảnh nhỏ.
Nhưng trước khi cô mở bữa sáng, điện thoại trong túi cô đã đổ chuông.
Hứa Thanh Du ban đầu nghĩ rằng là gia đình của cô ấy đang gọi điện và nói với cô ấy rằng bọn họ đã nhận được tiền.
Nhưng kết quả lấy điện thoại di động ra, cô nhận ra rằng không phải, là chị Thái đang gọi cho cô ấy.
Hứa Thanh Du nhanh chóng trả lời điện thoại, “Chị Thái à.”
Giọng chị Thái rất nghiêm khắc, “Có chuyện gì vậy? Những thứ mà trên mạng nói đều là cái gì vậy?”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, cô không có thời gian để đọc những tin tức trên Internet.
Có lẽ giọng nói trên điện thoại hơi lớn, Ninh Tôn cũng nghe thấy, bước tới nói: “Sao vậy?”
Hứa Thanh Du lắc đầu với Ninh Tôn, sau đó hạ giọng, “Hình như có chuyện