Chị Thái vẫn không giải quyết rõ ràng.
Nhưng thật ra mấy người cùng Hoàng Tương tham gia thi đấu đều lên tiếng.
Có người nói lúc đó quả thật nhìn thấy Hoàng Tương và Ninh Tôn đi ra khỏi phòng trang điểm, ở bên cạnh không có người đi theo.
Còn nói ánh mắt của Hoàng Tương trốn tránh, không dám nhìn người khác.
Còn có người nói, trước khi mình lên đài thi đấu, nhìn thấy Hoàng Tương và trợ lý ở nơi nào đó nói chuyện, bảo không rõ ràng là lát nữa có hẹn đi đâu đó cùng với Ninh Tôn.
Mấy người này lên tiếng, nội dung không rõ ràng, nhưng đều cùng một ý nghĩa.
Những người này tuy rằng không đưa ra được chứng cứ xác thực, nhưng đại khái đều hướng về Ninh Tôn, không khớp với tin tức của Hoàng Tương.
Lúc Hứa Thanh Du nhìn thấy như vậy thật sự là vô cùng tức giận.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.9
rất nhiều chuẩn bị, nhưng một lần cũng chưa dùng đến.
Ban đầu cô cảm thấy lúc bản thân đối mặt với mấy chuyện này, tâm trạng sẽ ổn định thôi.
Nhưng khi chuyện này nổ ra, cô vẫn không thể điều chỉnh tốt tâm trạng của bản than được, vẫn rất tức giận.
Buổi trưa, Hứa Thanh Du đi ra ngoài mua bữa trưa cho Ninh Tôn.
Kết quả cũng không biết chạy đi đâu nghe phong phanh được, bên ngoài khách sạn có đám chó săn đang chụp ảnh.
Vốn sức quan sát của Hứa Thanh Du cũng không nhạy bén như vậy, nhưng đám chó săn thật sự rất nhiều, cô không muốn phát hiện ra cũng khó.
Hứa Thanh Du nhíu mày, giả vờ như không biết, vội vàng chạy đi mua bữa trưa, sau đó quay về khách sạn.
Khi gõ cửa phòng của Ninh Tôn cô còn đặc biệt chú ý, không có chó săn nào theo kịp.
Cô nói với Ninh Tôn bên ngoài hình như là đã bị đám chó săn bao vây rồi.
Ninh Tôn nhìn có vẻ như chẳng để trong lòng, không nói một câu nào, sau đó lúc ăn cơm, khẩu vị không khác so với bình thường nhiều lắm.
Hứa Thanh Du muốn hỏi anh định làm như thế nào.
Cô không hiểu thứ gọi là thời điểm xoay ngược tình thế rốt cuộc là gì, nhưng chuyện này không thể bị đưa ra được, thật sự ảnh hưởng rất lớn đến Ninh Tôn.
Anh mới vừa tiến vào giới giải trí, nền tảng chưa ổn định, bị người ta bôi đen như vậy.
Không cần ba người cùng nói, chỉ cần cách nhìn nhận vấn đề của hai người đều giống nhau, thì thật sự sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh.
Hứa Thanh Du cũng muốn biết, có phải bởi vì trước đây camera quay phim không có ghi âm, cho nên mới chậm chạp không thể làm rõ ra.
Nếu là như thế bản thân có thể đứng ra giúp đỡ giải thích một phen.
Ninh Tôn hình như biết được suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh Du: “Nhanh đi ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều.
Chuyện này không cần cô phải quan tâm nhiều, công ty có tính toán của bọn họ.”
Hứa Thanh Du hạ tầm mắt: “Tôi lo ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.”
Sự nghiệp bị ảnh hưởng sao?
Có thể sẽ bị, nhưng anh cũng chẳng để ý.
Sống đến tận bây giờ, anh dường như cũng không tìm thấy chuyện gì mình đặc biệt muốn so đo cả.
Nếu con đường này bị chặn mất, vậy thì lại đổi một con đường khác, trên thế giới này lại cũng không phải ngoài làm người nổi tiếng ra không còn lựa chọn nào khác.
Ninh Tôn không nói thêm lời nào, tự mình ăn cơm, sau đó đi đến, đứng bên cạnh cửa sổ.
Hứa Thanh Du mím môi, thật sự là không có khẩu vị, liền thu dọn mấy món ăn còn dư lại.
Lái xe cũng gọi điện thoại đến, hỏi bên ngoài chỗ này xử lí như thế nào.
Hứa Thanh Du chẳng biết nói thế nào, liền thoái thác nói công ty có kế hoạch của bọn họ, bảo ở đây chờ đợi một chút lại nói tiếp.
Lái xe thở dài: “Người nổi tiếng quá nhiều chuyện thị phi, hy vọng Ninh Tôn không sao.
Đi theo cậu ấy sống vô cùng thoải mái, tôi không muốn chăm sóc ngôi sao nào khác nữa.”
Có ai nói không phải đâu chứ?
Tuy Hứa Thanh Du chỉ mới đi theo Ninh Tôn, nhưng Ninh Tôn là một người không nói quá nhiều, chuyện cũng ít, cô còn vô cùng tự do.
Trước khi diễn tập ghi hình chương trình khác, cô cũng