Vẫn còn sớm, Hứa Thanh Du cũng không có trực tiếp nấu ăn, mà cô lại mua một ít hoa chậu trên mạng.
Hôm nay, gói hàng đã đến, chỗ bảo vệ đã lấy và đem tới nhà cho cô.
Hứa Thanh Du ngồi xổm trong phòng khách, cô đã chuẩn bị sẵn chậu hoa và đất trồng hoa, bây giờ cô chỉ cần di chuyển chỗ hoa đó vào trong.
Ninh Tôn sau chi gọi điện thoại cho chị Thái thì mở cửa đi ra, nhìn thoáng qua liền thấy Hứa Thanh Du đang ngồi ở đó và bận rộn làm việc.
Ban đầu anh ấy muốn đi ra ngoài và nói về chuyện tiếp theo bọn họ phải làm mà hồi nãy chị Thái đã dặn dò.
Kết quả bây giờ thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Du như vậy, hình như là cũng không quan tâm chuyện này cho mấy.
Ninh Tôn trầm lắng một chút.
Vừa rồi anh ấy thuận tiện xem những bình luận trên mạng, Hứa Thanh Du bị mắng rất thảm.
Lúc trước, công ty đã công bố chuyện Hứa Thanh Du là bạn gái của anh ta, kết quả đã làm cho Hứa Thanh Du bị chửi mắng thậm tệ.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.7
ở phía xa quan sát mình.
Cô loay hoay trồng mấy chậu hoa, tưới nước xong và di chuyển chúng ra ngoài ban công.
Cô ấy từ ban công đi vào mới thấy Ninh Tôn, Hứa Thanh Du mỉm cười, “Tôi có mua một ít hoa.
Anh nhìn đi, trông chúng rất đẹp.”
Ninh Tôn gật đầu, “Tôi đã nhìn qua rồi, không ngờ cô lại có thú vui tao nhã này.”
Hứa Thanh Du thở dài, “Rất lâu trước đó, tôi đã nghĩ nếu sau này tôi có thể sống tự lập thì tôi sẽ biến cuộc sống của mình thành cuộc sống lãng mạng và tinh tế.”
Chỉ là cô suy nghĩ có hơi sai lệch, thực tế chẳng cho cô một cơ hội nào cả.
Hình như cuộc sống của cô đã trở tự lập, nhưng cuộc sống lại trở nên vô cùng bận rộn và rất hỗn loạn.
Không bất cứ sự tinh tế và lãng mạn nào cả, chỉ còn lại tiền bạc.
Ninh Tôn gật đầu, “Cô cứ như thế này là tốt rồi.
Dù chúng ta ai cũng phải sống, nhưng quan trọng hơn chúng ta phải biết hưởng thụ.
Sau này, bất kể ai ở bên cô họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Hứa Thanh Du cười, cô đi rửa tay, sau đó thay quần áo.
Ninh Tôn không có việc gì làm thì anh ấy sẽ không đi ra ngoài.
Anh ấy không có bạn bè trong làng giải trí.
Hơn nữa, bây giờ anh ta cũng nổi tiếng, ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác vây quanh.
Vì vậy, thú vui ở nhà của anh ta chỉ còn ngồi xem tivi mà thôi.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi ngồi sang một bên, “Anh có biết chơi game không?”
Ninh Tôn nhìn cô, “Cô thích chơi trò gì?”
Hứa Thanh Du thuận miệng nói những trò mà cô đã từng chơi, không ngờ Ninh Tôn lại gật đầu, “Tôi biết chơi cái này, cô có muốn thành lập một đội không?”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Được chứ, tôi cũng không biết, hóa ra anh biết chơi trò này.”
Ninh Xuân lấy điện thoại ra, “Nhưng mà đã lâu rồi tôi không chơi lại, lúc trước không có chuyện gì làm tôi rất thích chơi trò này.”
Hứa Thanh Du ậm ừ, “Hồi còn đi học tôi cũng rất thích chơi, nhưng sau khi tốt nghiệp có quá nhiều việc, nên đã lâu không đụng tới.”
Thế là cả hai đều lấy điện thoại ra.
Ninh Tôn đã gỡ cài đặt trò chơi này nên phải mất thời gian để tải xuống lại.
Sau đó hai người thành lập đội.
Từ trước đến nay, cô không bao giờ nghĩ đến không ngờ mình và Ninh Tôn lại ngồi đây chơi game trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng này.
Hoặc cô ấy chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình lại chơi game cùng Ninh Tôn.
Khi chơi game, Ninh Tôn không được mở mic, cũng không thích nói chuyện.
Cho dù có hai người ở cạnh nhau, Ninh Tôn cũng không nói lời nào.
Nhưng Hứa Thanh Du lại nhịn không được, một bên vừa chơi vừa nói, “Này, tên xạ thủ, tên xạ thủ này đi đâu vậy? Mau ăn một đấm của tôi.”
Lúc chơi game, Ninh Tôn cũng không có gì, nhưng bên cạnh lại có giọng nói huyên thuyên của Hứa Thanh Du, khiến anh rất muốn cười.
Khi Hứa Thanh Du chơi game, cô ấy khác so với bản thân mình thường ngày.
Bình thường, cô ấy trông rất trưởng thành, nhưng khi chơi game lại trở về tính khí của những cô gái nhỏ.
Bản thân Hứa Thanh Du không nhận ra điều này.
Vậy nên cứ lẩm bẩm cho đến khi kết thúc trò chơi, và sau đó cười toe toét, “Thắng rồi.”
Ninh Tôn cũng cười, “ Chơi game cũng khá thư giãn đó.”
Hứa Thanh Du có chút không khống chế được, liền tiến lên vỗ vỗ vai của Ninh Tôn, “Anh cũng khá lợi hại đấy.”
Ninh Tôn nhếch lên khóe miệng, không nói gì, Hứa Thanh Du liền vội