Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi dạo được một lúc, liền thấy có một cái ghế dài ở bên cây đại thụ.
Xung quang cái ghế dài này cũng không có ai hoạt động.
Ninh Tôn nói: “Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Được.”
Nhiệt độ vào ban đêm ôn hòa, không nóng cũng không lạnh, ở ngoài trời còn thoải mái hơn cả ở nhà.
Bên cạnh đó không xa là sân bóng rổ trong khu chung cư.
Lúc này bên đó đang náo nhiệt vô cùng.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng không có chuyện gì để nói.
Hai người họ không có nhiều chủ đề chung.
Nếu nói ngồi ở đây rất ngại ngùng thì cũng không phải, nhưng mà thật sự là bọn họ không thoải mái chút nào.
Lúc này, không ngờ Ninh Tôn lại nói nhiều hơn.
Anh ấy bắt đầu hỏi Hứa Thanh Du những câu hỏi thiên về đời tư cửa cô ấy, chẳng hạn như môi trường sống mà Hứa Thanh Du đã lớn lên.
Có thể là thời gian gần đây hai người chung sống cũng khá tự nhiên.
Đối với câu hỏi của Ninh Tôn, Hứa Thanh Du cũng cảm thấy không có gì xấu hổ khi trả lời những câu hỏi đó.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.11
cũng thích tiền chứ nói gì.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Đúng vậy, tiền thực sự là một thứ đồ rất tốt.
Có nhiều lúc tôi nghĩ nếu như tôi có rất nhiều tiền, thì những vấn đề trong cuộc sống của tôi sẽ được giải quyết hết không.”
Dừng lại một lúc, cô ấy nói thêm, “Tất cả mọi vấn đề trong cuộc sống hiện tại của tôi đều có thể dùng tiền bạc để giải quyết.
Tôi nói thật đấy, không lừa anh đâu.”
Ninh Tôn tin rằng câu nói này của cô ấy là sự thật.
Mọi người luôn nói rằng tiền không phải là thứ vạn năng, và có nhiều thứ không thể giải quyết được bằng tiền, nhưng hầu hết mọi vấn đề trong cuộc sống của mọi người đều liên quan đến tiền.
Chỉ cần có đủ tiền là cái gì cũng có thể giải quyết được.
Hứa Thanh Du tiếp tục nói, “ Lúc còn học đại học, chuyên ngành mà tôi học là thiết kế thời trang.
Nhiều người nói rằng tôi sẽ trở thành một nhà thiết kế rất nổi tiếng trong tương lai.
Tôi cũng nghĩ vậy.”
Cô lúng túng nói: “Nhưng mà sau khi tốt nghiệp thì tôi phát hiện ra nhà thiết kế phải cần nhiều kinh nghiệm.
Nhưng với hoàn cảnh của nhà tôi thì tôi không thể sắp xếp thời gian của mình được.
Lúc đó tôi nghe nói làm trợ lý thì sẽ nhận được tiền rất nhanh, vậy nên tôi mới đi phỏng vấn và làm công việc này.
“
Sau đó cô cho Ninh Tôn xem cơ bắp ở cánh tay của cô ấy, “Tôi rất muốn cảm ơn hai lạng thịt này trên cánh tay tôi.
Chị Thái nói thấy tôi rất khỏe, có thể bưng bê được nhiều thứ nên đã giữ tôi lại.
Tôi không ngờ có một ngày tôi lại nhận được công việc không dựa trí não mà phải dựa vào thể lực.
“
Có lẽ cô ấy cũng nghĩ chuyện đó rất buồn cười, nên sau khi nói xong Hứa Thanh Du cũng đã cười lớn.
Nhưng Ninh Tôn ngồi ở một bên lại có chút không cười nổi.
Hứa Thanh Du nói với một giọng điệu rất hay, khiến người khác không nghe ra bất kì lời phàn nàn nào trong câu nói, và hình như nó cũng giống như một câu chuyện đùa để kể cho người khác nghe.
Nhưng sau khi nghe xong Ninh Tôn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, có lẽ là bởi vì cuộc sống lúc trước của anh cũng không được tốt, nên anh ta lại có một sự đồng cảm kì lạ, và không thể giải thích được.
Ninh Tôn nói tiếp: “Tôi cũng khá ghen tị cô, tôi ngay cả đại học cũng chưa được học.
Sau này, khi tôi đã kiếm được tiền mới đi thi đại học dành cho người trưởng thành.
So với tôi, cô vẫn còn may mắn hơn.”
Trên mạng không ai tung tin về học lực của Ninh Tôn, Hứa Thanh Du có hơi ngạc nhiên nhìn anh ta, “Nhà họ Ninh của anh không phải không thiếu tiền sao?”
Ninh Tôn mỉm cười, “Bọn họ đúng là không thiếu tiền.
Nhưng bọn họ lại không chịu tiêu tiền cho tôi đó.”
Hứa Thanh Du chỉ có thể thở dài, “Anh nói anh sinh ra trong gia đình giàu có nhưng mà sau tôi thấy cuộc sống của anh cũng chẳng khác gì tôi.”
Hứa Thanh Du lại nhớ đến mẹ Ninh, bà ta có vẻ là một người rất thời trang với cách ăn mặc rất hợp trào lưu thời thượng.
Từ lời ăn tiếng nói, đến cách ăn mặc và những hành vi của bà ấy, có thể thấy rằng mặc dù mấy năm nay cuộc sống của mẹ Ninh trong nhà họ Ninh không được tốt cho mấy nhưng có lẽ bà ta chưa bao giờ thiếu